Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1140: Đất phong (5)



Editor: Tường An

Tên nhỏ con được xưng là Vương Thụ sờ sờ đầu nói: "Lão đại, chúng ta vào đại sảnh rồi nói đi."

"Vậy mau dẫn bọn họ vào." Người cao to phất phất tay, lắc đầu thở dài một tiếng.

Thật là, một cô nương thanh tú như thế mà bị ngốc, thật quá đáng tiếc...

Trên đường đi, Mộ Như Nguyệt biết được người có vóc dáng nhỏ gầy tên là Vương Thụ, còn người cao to kia là Vương Hải, lão đại của đoàn cường đạo vương bát này, hai người là huynh đệ ruột mà tương mạo lại khác nhau một trời một vực.

Lúc này trong đại sảnh, Vương Hải cười tủm tỉm thương lượng với Vương Thụ.

"Hai người này nhìn cũng không phải người bình thường, đặc biệt là nam nhân mắt tím kia, rất giống công tử quý tộc, ngươi nói chúng ta nên đòi bao nhiêu tiền chuộc mới tốt?"

"Một vạn đồng vàng?" Vương Thụ dè dặt giơ một ngón tay lên, cẩn thận hỏi.

Bang!

Vương Hải đánh một quyền vào đầu hắn, hung ác nói: "Ngươi ngốc sao? Hai người kia hẳn là công tử tiểu thư nhà giàu, một vạn đồng vàng làm sao đủ? Ít nhất cũng phải một trăm vạn, không! Một ngàn vạn, đến lúc đó chúng ta lại xem tình huống, nếu có thể, chúng ta sẽ đòi linh thạch! Dù nói thế nào tăng thực lực vẫn mạnh hơn có nhiều vàng, có thực lực rồi, chúng ta có thể đánh cướp nhiều người hơn."

"Lão đại, vẫn là ngươi có chí hướng." Vương Thụ dựng thẳng ngón cái, sùng bái nói.

"Về sau học tập ta nhiều một chút!"

Được khích lệ, Vương Hải đắc ý hất cằm, bộ dáng dạy bảo đàn em.

Vào thời điểm hai người hưng phấn thương lượng tiền chuộc, một thanh âm thản nhiên từ bên cạnh truyền đến: "Một ngàn vạn tiền chuộc làm sao đủ? Không bằng ta cho các ngươi một trăm triệu, thế nào?"

"Vậy quá tốt!"

Vương Hải gật gù, theo bản năng quay đầu nhìn người nói chuyện, vừa thấy liền bị dọa, tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng...

"Ngươi... không phải ngươi bị trói sao?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ngươi nói đi?"

"Ngươi..."

Vương Hải vừa định nói gì đó, một đạo hơi thở âm trầm từ phía trước ập đến làm hắn như rơi vào địa ngục...

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt tím âm trầm.

Đôi mắt nam nhân làm người ta sợ hãi, thân ảnh thon dài dưới ánh mặt trời, khí thế toàn thân âm trầm khiếp người...

"Một cái dây thừng nho nhỏ là có thể trói buộc phu thê chúng ta sao?"

Dạ Vô Trần cười cười, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống hai huynh đệ trước mặt, hơi thở băng lãnh tản ra, quanh quẩn trong đại sảnh...

"Ta có thể cho các ngươi hai cơ hội, thứ nhất là tự đầu hàng!"

Vương Thụ bị dọa run lên, sợ hãi hỏi: "Vậy thứ hai là gì?"

"Thứ hai là..." Dạ Vô Trần nhướng mày, nói: "Bị đánh đến khi đầu hàng!"

Vương Thụ lập tức quỳ xuống, sợ hãi run rẩy nói: "Ngươi... các ngươi rốt cuộc là ai?"

Thực lực nam nhân này cũng là đỉnh thần tướng, cùng cấp bậc với bọn họ. Nhưng không biết vì sao, hai huynh đệ bọn hắn lại cảm thấy mình không phải đối thủ của hắn...

Mộ Như Nguyệt mỉm cười: "Ta mới tới Phong Bắc bình nguyên, trước mắt còn chưa có thuộc hạ, ta thấy ta và đoàn cường đạo vương bát các ngươi rất có duyên, cho nên không biết các ngươi có nguyện ý làm thuộc hạ của ta hay không?"

"Là đoàn cường đạo bá vương", Vương Thụ yếu ớt phản kháng một câu, "Hơn nữa, chúng ta là cường đạo, làm sao có thể đi làm thuộc hạ? Ta tuyệt đối không làm..."