Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1142: Đất phong (7)



Editor: Tường An

Trên đời này còn ai thê thảm hơn bọn hắn sao?

Sau khi Mộ Như Nguyệt rời núi, cả ngọn núi đều bị một mồi lửa thiêu cháy sạch sẽ. Huynh đệ họ Vương lưu luyến nhìn nơi ở của mình mười mấy năm qua, rồi dẫn theo đoàn cường đạo theo Mộ Như Nguyệt rời khỏi...

Nam Dương quận, bên ngoài phủ quận chủ phủ một lớp tro bụi, biển hiệu bị gãy đôi rơi trên mặt đất, còn có mấy dấu chân dẫm lên, cũ nát lạc hậu.

"Vương Hải, đi gõ cửa." Mộ Như Nguyệt nhíu mày nói.

Trong phủ quận chủ hẳn là có người ở, vì sao lại bị tàn phá thành tình trạng này.

"Vâng, lão đại."

Vương Hải cung kính đáp, đi đến trước cửa gõ hai tiếng, thật lâu sau bên trong mới truyền ra một thanh âm không kiên nhẫn.

"Ai a."

Kẽo kẹt!

Cánh cửa gỗ mục nát mở ra, một thân ảnh già nua đi ra, nghi hoặc nhìn mấy người ngoài cửa.

"Các ngươi là..."

"Quận chủ kế nhiệm mới tới!"

"Cái gì?"

Lão giả hơi sửng sốt, ánh mắt hồ nghi đánh giá Mộ Như Nguyệt: "Ngươi là người của học viện Thần? Không đúng nha, trước kia người tới kế nhiệm không phải là trưởng lão học viện thì cũng là học viên sắp tốt nghiệp, ngươi nhìn trẻ tuổi như vậy làm sao sẽ là quận chủ kế nhiệm?"

"Đây là lệnh bài, ngươi có thể tự cầm xem."

Mộ Như Nguyệt giơ tay, đưa một khối lệnh bài bằng ngọc ra trước mặt lão giả.

Lão giả mở to mắt nhìn kĩ lệnh bài, gật đầu nói: "Không sai, đây đúng là lệnh bài của học viện, xem ra ngươi thật sự là người của học viện."

"Bây giờ có thể nói cho ta biết ở đây đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao phủ quận chủ lại xuống dốc tới mức này!" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

wattpad.com/user/TngAn0  

Lão giả cười khổ nói: "Quận chủ có điều không biết, thế lực của Phong Bắc bình nguyên đã trở nên hoàn thiện, cho nên không chứa được thế lực bên ngoài, bọn họ càng không muốn thừa nhận Phong Bắc bình nguyên là đất phong của học viện! Cho nên mỗi quận chủ đến đây đều sẽ bị các thế lực áp bách, quận chủ tiền nhiệm cũng là bị bọn họ ám hại! Từ đó về sau không còn ai nguyện ý tới tiếp quản nơi này nữa, vốn dĩ ta cũng muốn qua một thời gian nữa sẽ rời đi, không ngờ học viện lại thông báo sẽ có một người khác tới đảm nhiệm chức quận chủ."

Nói tới đây, lão giả hơi ngừng lại một chút, nói tiếp: "Quận chủ, ta khuyên ngươi nhanh chóng rời đi đi, đừng lội vào vũng nước đục này, ở Phong Bắc bình nguyên cường giả quá nhiều, nếu không thì các trưởng lão học viện cũng sẽ không bỏ mặc như vậy, ngươi đến đây chỉ có thể có vận mệnh giống những người trước, nhưng ngươi còn trẻ như vậy, tương lai còn dài, không cần lãng phí ở đây."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, xem ra tình huống ở Phong Bắc bình nguyên này còn tệ hơn nàng tưởng tượng.

Chẳng qua, như vậy mới có tính khiêu chiến, không phải sao?

"Nếu ta đã tới thì sẽ không rời đi!" Mộ Như Nguyệt ngước mắt lên, nhàn nhạt nói, "Ta muốn tin tình báo các thế lực của Nam Dương quận."

"Ai!"

Lão giả thở dài, cười khổ lắc lắc đầu.

Hắn cho rằng Mộ Như Nguyệt là tuổi trẻ khí thịnh thôi, chờ một thời gian nữa sẽ hiểu những nguy hiểm và khó khăn ở nơi này, đến lúc đó nàng tất nhiên sẽ từ bỏ...

"Quận chủ, lời nên nói ta đã nói rồi, nếu ngươi vẫn khăng khăng ở lại đây, vậy trong khoảng thời gian này ta sẽ làm tẫn chức trách, ta là quản gia của phủ quận chủ này, Khổng Phàm."

Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, nhàn nhạt nói: "Ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đã, tất cả chờ ta tỉnh lại nói sau..."