Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1147: Hỏa phượng trở về (5)



Editor: Tường An

"Hừ!"

Trong đại sảnh, một nam nhân trung niên giơ tay đập bàn, xanh mặt nói: "Quận chủ đại nhân, ngươi chiêu đãi khách như vậy sao? Ngay cả trà cũng không có!"

Tầm mắt Mộ Như Nguyệt quét về phía nam nhân vừa mở miệng.

Khổng Phàm dường như biết nàng đang nghĩ gì, tiến lên nói nhỏ vào tai nàng: "Gia hỏa này là Ân Hoa gia chủ Ân gia, mà cửa hàng vũ khí lớn nhất Nam Dương quận thuộc sở hữu của Ân gia! Cho nên tính cách hắn tương đối cao ngạo, đương nhiên, hắn cũng có tư cách để kiêu ngạo!"

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt gật đầu, nhìn về phía Ân Hoa, nhàn nhạt nói: "Ân gia chủ, ngươi cũng thấy đấy, phủ quận chủ chúng ta sa sút đến mức này, thật sự không có thứ trân quý như lá trà..."

Nếu Lisa ở đây nghe được lời Mộ Như Nguyệt nói, nhất định sẽ khịt mũi coi thường.

Nếu tiện tay có thể bỏ ra 60 linh thạch trung cấp mà còn nói là nghèo, trên đời này còn có người giàu sao?

"Ha ha."

Trong đám người, một hồng y nữ tử che miệng cười khẽ, mị nhãn như tơ nói: "Đúng là tiểu muội muội thú vị, không biết tiểu muội muội có thể bồi tỷ tỷ hay không?"

Khổng Phàm liếc mắt hồng y nữ tử một cái, vẻ mặt ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ, hắn lại tiến lên nói nhỏ vào tai Mộ Như Nguyệt: "Nữ nhân này là thủ lĩnh ngầm của Nam Dương quận, khống chế sòng bạc, thanh lâu, các tổ chức sát thủ ngầm! Là nữ nhân lợi hại tuyệt sắc, chẳng qua... nàng rất cổ quái, không thích nam nhân chỉ thích nữ tử, quận chủ vẫn đừng nên giao lưu với nàng thì tốt hơn."

"Ta biết, còn những người khác? Ngươi giới thiệu luôn một chút cho ta." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói.

"Vâng."

Hôm qua chứng kiến sự thay đổi của đoàn dong binh vương bát, Khổng Phàm cũng hiểu rõ, lúc này lại kính sợ tân quận chủ này thêm một phần.

"Ngươi nhìn thấy nam nhân gầy yếu văn tính kia không? Hắn chính là Văn thiếu chủ Văn Hạo, từ sau khi gia chủ Văn gia bệnh nặng thì hắn luôn tiếp quản Văn gia, đừng nhìn hắn thư sinh trẻ tuổi, thủ đoạn của hắn rất lợi hại, dưới sự quản lý của hắn Văn gia thậm chí còn cường đại hơn, sản nghiệp của Văn gia chủ yếu là dược liệu, xét về lâu dài, quận chủ có thể hợp tác với hắn."

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Văn Hạo, bắt gặp tầm mắt nàng, đối phương thẹn thùng cười, tựa như biểu lộ hữu hảo.

Nhưng nàng biết, người có thế phát triển Văn gia được như bây giờ tuyệt đối không thể là người hay thẹn thùng ngượng ngùng như vẻ bề ngoài...

"Những người khác thì không đáng nhắc tới, chủ yếu là ba thế lực này chiếm cứ tam phương của Nam Dương quận, tạo thành thế chân vạc không phân cao thấp."

Khổng Phàm nhíu chặt mày, đáy lòng có chút lo lắng, không biết quận chủ có thể ứng phó ba thế lực này hay không...

"Quận chủ, ngươi tìm chúng ta đến có chuyện gì thì nhanh nói đi, chẳng lẽ muốn cầu xin tha thứ? Ha ha ha, đáng tiếc, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi! Trừ phi ngươi tự cút khỏi Nam Dương quận!"

Ân Hoa cười to, trào phúng nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt chậm rãi đứng dậy, không nóng không lạnh nói: "Ta tìm các ngươi tới là muốn thông báo một việc, ba ngày sau phủ quận chủ sẽ tổ chức hội đấu giá đan dược, hi vọng các ngươi có thể đến tham gia!"

"Hội đấu giá đan dược?" Ân Hoa sửng sốt, sau đó cười phá lên, "Quận chủ, ngươi nói đùa sao? Chắc không phải muốn đấu giá đan dược thiên giai gì đó chứ? Loại đan dược này đối với cấp thần chúng ta không có bất kì tác dụng gì, ha ha ha!"