Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1202: Thư mời của tôn giả áo xám (7)



Editor: Tường An

"Cẩn thận." Dạ Vô Trần nhỏ giọng nói vào tai Mộ Như Nguyệt: "Đừng quên ta vẫn luôn ở cạnh nàng, nếu nàng có bất kì nguy hiểm gì, ta đều có thể đuổi qua trong nháy mắt."

"Vô Trần, ta sẽ không sao, chàng ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh trở về." Mộ Như Nguyệt tự tin nói.

Với thực lực của Tôn giả áo xám, nếu muốn động thủ với nàng thì không cần phải rời khỏi nơi này. Mà Dạ Vô Trần cũng phát hiện điểm này cho nên mới yên tâm để nàng đi theo hắn...

Quan trọng nhất là trong tay nàng còn giữ một con át chủ bài.

"Trở về?" Trần Nghị đắc ý cười nói: "Lần này nàng sẽ không trở về được, ha ha!"

Trần Nghị cho rằng Tôn giả áo xám tin lời hắn nói, muốn động thủ đối phó Mộ Như Nguyệt, vậy làm sao nàng còn có cơ hội trở về?

------------------

"Ngồi đi."

Trong phòng, Tôn giả áo xám chỉ vào vị trí trước mặt mình, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười nhàn nhạt.

"Ngươi có chuyện muốn nói với ta, đúng không?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Làm sao ngươi biết?"

"Ánh mắt ngươi đã bán đứng ngươi!" Tôn giả áo xám cười nói.

Hắn sống nhiều năm như vậy, kinh nghiệm nhìn người phong phú, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Mộ Như Nguyệt, hắn liền biết nữ nhân này có việc tìm hắn.

Cho nên hắn mới cho nàng cơ hội này...

"Không sai, ta quả thật có việc tìm ngươi", Mộ Như Nguyệt giơ tay phải ra, một quyển sách đã ố vàng xuất hiện trong tay nàng, "Đây là do một người nhờ ta giao cho ngươi."

"Đây là..."

Tôn giả áo xám sửng sốt, cẩn thận tiếp nhận nhật kí, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, hắn lập tức trở nên kích động.

"Quyển nhật kí này ngươi từ đâu có được?"

"Là một người giao cho ta, nhờ ta giao nó cho Tôn giả áo xám, kèm theo một tiếng xin lỗi..."

Thân thể Tôn giả áo xám run lên, chậm rãi nhắm mắt lại, cười khổ nói: "Người nên nói xin lỗi hẳn là ta, nếu không phải năm đó ta làm nàng hiểu lầm, nàng cũng sẽ không bỏ ta mà đi, ngàn năm qua ta tìm nàng khắp nơi đều không tìm được, không ngờ bây giờ nhật kí của nàng có thể xuất hiện trước mặt ta, nha đầu, ngươi có thể cho ta biết nàng hiện đang ở đâu hay không?"

Thấy vẻ mặt Tôn giả áo xám thống khổ, Mộ Như Nguyệt có chút không đành lòng, trầm ngâm một lúc, nàng chậm rãi nói: "Nàng... đi đến một nơi rất xa, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại."

Đây là câu cuối cùng Hoa phu nhân đã nói với nàng.

Nếu có duyên thì sẽ có một ngày bọn họ gặp lại, chỉ cần không hồn phi phách tán, trên cái thế giới này không có gì không thể xảy ra...

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Tôn giả áo xám lau nước mắt ở khóe mắt, cầm chặt quyển nhật kí trong tay giống như trân bảo sợ bị người cướp đi.

"Đúng rồi, nha đầu, ngươi và nàng... là quan hệ gì?"

Mộ Như Nguyệt khẽ nhấp môi, đáy mắt có chút phức tạp: "Nàng là sư phụ ta."

"Ha ha", Tôn giả áo xám tươi cười đầy mặt, không còn bộ dáng lạnh lùng lúc trước, "Không ngờ cuối cùng nàng cũng thu được một đồ đệ, hơn nữa còn là một đồ đệ không tồi... Nha đầu, ta và nàng là phu thê, cho nên ta cũng là sư công của ngươi, hiện tại ngươi gọi một tiếng sư công cho ta nghe một chút?"

Bộ dáng Tôn giả áo xám lúc này cẩn thận, ánh mắt tràn ngập mong chờ.