Tiêu Thiên Vũ áy náy nhìn nữ tử bên cạnh, thanh âm ôn nhu: “Xin lỗi Ngọc Nhi, gần đây xảy ra nhiều chuyện, ngươi phải ở lại đây bồi ta, không thể đi tìm nữ nhi của chúng ta.”
“Phu quân, không cần phải nói như vậy”, Thánh Nguyệt phu nhân khẽ lắc đầu, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười ưu nhã, “Chúng ta là phu thê, vốn là một thể, ai có thể ngờ được trong khi chúng ta điều tra tung tích của nữ nhi lại tra được Mộ gia là gian tế, còn báo việc này cho Nam Cung gia, may mắn ta bắt được tên kia trước một bước, mới không để mấy người đó biết tung tích của nữ nhi, mười mấy năm trước ngươi có thể một mình hạ Nam Cung gia, bây giờ chúng ta cũng sẽ không sợ hãi, chẳng qua, cần phải quét sạch gian tế mới có thể mang nữ nhi về nhà, ta không muốn nữ nhi lại xảy ra sai lầm gì nữa.”
Tiêu Thiên Vũ thở dài, ôm Thánh Nguyệt phu nhân vào ngực, mỉm cười nói: “Phu nhân, còn chút thời gian nữa là quét sạch gian tế, đến lúc đó có thể đón nữ nhi trở về gia tộc, phụ thân cũng đã sớm muốn gặp nữ nhi của chúng ta, nàng thật sự lợi hại như ngươi nói sao?”
Có lẽ nghĩ đến tin tức người nọ báo lại, Thánh Nguyệt phu nhân kích động lên.
Thì ra nàng chính là nữ nhi của bọn họ, khó trách lần đầu nhìn thấy nàng đã có cảm giác muốn thân cận, quan hệ huyết thống căn bản không thể cắt đứt, nàng và nữ nhi đã sớm gặp nhau.
Trước đây không lâu, Thánh Nguyệt phu nhân đến Nam Cung gia bắt người nọ về đây, bức hắn khai ra hết thảy, sau đó lại cho người ra ngoài Thánh cảnh tìm hiểu mới được một kết quả như vậy.
“Nàng đương nhiên lợi hại, không chỉ cứu mạng Uyển Nhi, nàng còn là quán quân đan hội, còn lập khế ước với đan đỉnh phượng hoàng, tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như thế, ta cũng cảm thấy kiêu ngạo vì nàng.”
Tiêu Thiên Vũ cong môi cười: “Vậy cũng không nhìn xem là nữ nhi của ai, nữ nhi của ta cùng Ngọc Nhi đương nhiên ưu tú, bất quá nghe ngươi nói xong, ta càng muốn nhanh gặp lại nữ nhi, cho nên phu nhân, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng loại bỏ gian tế, nghênh đón nữ nhi trở về.”
Nếu không thanh trừ gian tế, hắn không cách nào yên tâm đón nữ nhi bảo bối về được.
“Đúng rồi, phu quân, nghe nói Tiêu Mẫn chạy ra ngoại giới, nàng có thể ở bên ngoài làm bại hoại thanh danh Tiêu gia chúng ta hay không?” Thánh Nguyệt phu nhân hơi nhăn mày, đáy mắt mang theo bất mãn.
“Chính là vì nữ nhân này khiến người trong Thánh cảnh cho rằng tiểu thư Tiêu gia chúng ta đều kiêu ngạo ương ngạnh, nàng chỉ là một thứ nữ thôi, tính tiểu thư Tiêu gia cái gì, ỷ vào gia gia mình là trưởng lão trong tộc liền vô pháp vô thiên, lần trước còn nhận chúng ta làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, vọng tưởng nâng thân phận của mình lên dòng chính nữ, sau khi bị chúng ta cự tuyệt, nàng còn kêu gia gia mình thả ra tin tức chúng ta đã nhận nàng làm nữ nhi, khiến ta tức đến mức muốn cho nàng một cái tát.”Sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân cực kì khó coi, dù là ai gặp chuyện như vậy đều không thể có tâm tình tốt.
“Muốn đánh liền đánh, cần gì để ý nhiều như vậy?” Tiêu Thiên Vũ ôn nhu nhìn Thánh Nguyệt phu nhân, nói, “Đừng quên, người là Thánh Nguyệt phu nhân, nữ nhân tôn quý nhất Thánh cảnh, không cần băn khoăn nhiều như vậy, cũng không cần ngại giữ thể diện cho ta, lão nhân kia cùng cháu gái hắn quả thật quá kiêu ngạo, nếu ngươi không lấy thân phận Thánh Nguyệt phu nhân ra giáo huấn bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ không để ngươi vào mắt.”
Thánh Nguyệt phu nhân cười khẽ, oán trách trừng mắt hắn một cái: “Việc này không cần ngươi nói, về sau ta sẽ không vì Tiêu gia mà nhẫn nại, miễn cho có người không để ta vào mắt.”