Tướng quân đại nhân nắm đan dược trong tay, thật lâu còn chưa thể hồi phục tinh thần...
-------------
Lá phong đỏ rơi trong sân tiểu viện, thiếu nữ ngồi ngay ngắn trên ghế đá dưới tán cây phong, tay nâng quai hàm, ngơ ngẩn xuất thần nhìn không trung, đôi mắt nàng không còn lạnh lùng như trước, chỉ có một mảnh thanh khiết sạch sẽ.
Lá cây rơi xuống đầu vai nàng, nàng lại dường như chưa hề phát hiện, chỉ nhìn trời xanh chằm chằm không chớp mắt.
Tóc đen phất phơ, tà áo bay nhẹ, thiếu nữ xinh đẹp kinh tâm động phách, chỉ lẳng lặng ngồi đó cũng khiến người khác không cách nào dời mắt.
Dạ Vô Trần đi tới liền thấy một khung cảnh như vậy, lập tức tim đạp lỡ một nhịp...
So với khi nàng cường thế, hiện tại nàng an tĩnh làm người ta không đành lòng quấy rầy.
“Nguyệt Nhi, suy nghĩ cái gì?”
Một đôi tay từ phía sau ôm chặt eo nàng, thiếu nữ phục hồi tinh thần, nàng hơi chấn động, rũ mắt, hàng lông mi dài rậm khẽ run.
“Vô Trần, ngươi còn như nam nhân đầu bạc kia không?”
Nam nhân đột nhiên xuất hiện rồi nói một vài lời không thể hiểu được...”Không biết vì sao, ta có cảm giác có quen biết nam nhân kia, có điều trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, có lẽ không lâu sau sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
Lời nhắc nhở của nam nhân vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Kêu nàng cẩn thận tiểu nhân? Nhưng tiểu nhân kia là ai?
Dạ Vô Trần gắt gao ôm thiếu nữ vào ngực, tươi cười tà mị: “Nguyệt Nhi, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt, bất quá, thời điểm ngươi cùng vi phu ở bên nhau lại nghĩ tới nam nhân khác, không sợ vi phu sẽ ghen?”
Hắn lấy tay đè bả vai thiếu nữ, mạnh mẽ xoay người nàng lại làm nàng đối diện với mình.
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức cảm nhận được hơi thở của nhau...
Mộ Như Nguyệt lại một lần nữa đánh giá Dạ Vô Trần ở cự ly gần.
Không thể không nói, nam nhân này mỹ đến cực hạn, tà mị mà quyến rũ, giống như hoa Mạn Đà La nở rộ trên đường hoàng tuyền, biết rõ nếu tiếp cận sẽ vạn kiếp bất phục nhưng vẫn không thể chống lại sự dụ hoặc của nó.
Ngũ quan hắn tinh xảo mà nhu hòa, lại không mất khí khái nam nhi, bờ môi mỏng cong lên hoàn mỹ, ánh mắt tà khí nghiêm nghị, càng lộ rõ khí phách vương giả uy nghiêm, nhưng mà, chỉ khi nhìn thiếu nữ trước mắt mới trở nên ôn nhu.
“Người đời toàn nói hồng nhan họa thủy, ta thấy nam nhân mới là họa thủy.”
Nam nhân này lớn lên quá mức tuấn mỹ, trước kia bởi vì hắn giả ngốc nên mới không có ai dám vào Quỷ Vương phủ, hiện giờ, sợ là nàng sẽ có thêm không ít phiền toái...
“Nếu vi phu là họa thủy, vậy cũng chỉ nguyện họa thủy với một mình nương tử.” Dạ Vô Trần tươi cười, kéo thiếu nữ vào trong ngực mình.
Cả đời này, chỉ cần có nàng, đã đủ rồi...
Ban đêm, cả bầu trời tinh quang lộng lẫy.
Dạ Vô Trần vừa bước nửa bước ra cửa Mộ trạch, một thân ảnh đã lén lút theo sau, hắn nhăn mày, con ngươi tà khí xẹt qua một tia lãnh ý.
“Là ai? Lăn ra đây cho bổn vương!”
Vừa dứt lời, Tiêu Mẫn một thân hồng y xuất hiện trước mặt hắn.
Hiện giờ, Tiêu Mẫn cố ý ăn mặc trang điểm một phen, càng thêm tuyệt diễm động lòng người, tươi đẹp như một đóa hồng, nốt chu sa giữa hai hàng lông mày càng khiến nàng thêm tuyệt mỹ.