Tiêu Mẫn rốt cuộc đã biết sợ hãi, nhưng nàng lại không cam lòng. Nàng đường đường là tiểu thư Tiêu gia, sao có thể kém một nữ nhân ở tục giới? Loại nữ nhân như vậy ngoài trừ dung mạo thì có chỗ nào so được với nàng?
Bất luận là địa vị hay thiên phú, nhất định kém xa nàng...
“Cút!”
Môi nam nhân hé mở, một từ "cút" làm Tiêu Mẫn càng run rẩy lợi hại, tựa như không dám tin tưởng nam nhân này không biết thương hoa tiếc ngọc.
Sự ôn nhu của hắn chỉ dành cho nữ nhân kia sao?
Không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng!
Tiêu Mẫn gắt gao nắm chặt tay, đôi môi tái nhợt run nhẹ, từ nhỏ đến lớn, đồ nàng coi trọng cái nào mà không chiếm được? Lúc này, cũng sẽ như thế.
Nam nhân kia chẳng những dung mạo mà thiên phú đều thuộc hàng thượng thừa, cho nên, nàng nhất quyết phải gả cho hắn!
Ánh mắt Dạ Vô Trần đảo qua sắc mặt tái nhợt của Tiêu Mẫn, trên mặt không có bất kì ý thương tiếc nào, chỉ có lạnh lùng đạm mạc: “Lúc này, nể mặt Tiêu gia bổn vương tha cho ngươi một mạng, nếu có lần sau, cho dù ngươi là người của Tiêu gia, bổn vương cũng sẽ làm ngươi biến mất, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”
Nói nể mặt Tiêu gia, thật ra là vì Mộ Như Nguyệt thôi.
Quan hệ của Mộ Như Nguyệt và Thánh Nguyệt phu nhân vẫn luôn rất tốt, cho dù Thánh Nguyệt phu nhân không nhận Tiêu Mẫn, nhưng nàng cũng là người của Tiêu gia, nếu không, chỉ dựa vào những lời tối nay Tiêu Mẫn nói, Dạ Vô Trần nhất quyết sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nhìn bóng dáng áo tím biến mất dưới ánh trăng, Tiêu Mẫn cười điên cuồng: “Mộ Như Nguyệt, ngươi chỉ là một nữ nhân tục giới mà thôi, dựa vào cái gì mà được hắn đối đãi như vậy? Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tiêu Mẫn hung hăng cắn răng, gằn từng chữ.
Đột nhiên, ánh mắt náng lóe lên, tựa như nghĩ đến một chủ ý...
“Mộ Như Nguyệt, lăn ra đây cho ta!”
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài Mộ trạch, một tiếng kêu vang dội thiên địa vang lên, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mộ Như Nguyệt một thân tố y từ trong cánh cửa đi ra.
Tiêu Mẫn nhìn dung nhan tuyệt sắc kia, thầm cắn chặt răng, nàng gắt gao nắm chặt nắm đấm, cười lạnh nhìn khuôn mặt đối phương, nói: “Mộ Như Nguyệt, ta khiêu chiến với ngươi, không biết ngươi có can đảm tiếp nhận hay không?”
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ánh mắt không nóng không lạnh quét về phía Tiêu Mẫn: “Ngươi khiêu chiến ta?”
“Đúng vậy”, Tiêu Mẫn hất cằm, kiêu ngạo nói, “Nếu ta thắng được trận tỷ thí này, ngươi phải nhường Quỷ Vương cho ta.”
“Nếu như... ta thắng thì sao?”
“Ha ha, căn bản không có khả năng”, Tiêu Mẫn cười vài tiếng, mắt đẹp nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, nói, “Ngươi tuyệt đối không thể thắng được ta!”Tiêu Mẫn ở Tiêu gia cũng được coi là nhân vật thiên tài, cho nên nàng tự tin có thể thắng nữ nhân này.
Nữ nhân này bất quá chỉ là một nữ nhân tục giới mà thôi, không có gia tộc bồi dưỡng, sao có thể theo kịp nàng? Nếu ngay cả nữ nhân ở ngoại giới mà cũng không đánh lại, nàng làm sao có thể đặt chân ở Thánh cảnh.
“Ngươi xác định?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói.
Tiêu Mẫn hừ lạnh một tiếng, nói: “Mộ Như Nguyệt, có gan thì chấp nhận khiêu chiến, bất quá ta biết rõ nhất định ngươi sẽ thua, không dám tiếp nhận trận tỷ thí này, nếu lá gan của ngươi nhỏ như vậy, bổn tiểu thư cũng không miễn cưỡng ngươi, nhưng mà từ nay về sau ngươi cách Quỷ Vương xa một chút, ngươi không phải người có thể xứng đôi với hắn.”