Hỏa hồn cười khổ, cho Phượng Kinh Thiên một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, sao hắn có thể không nhìn ra nha đầu này bất mãn việc bị phong ấn thực lực.
Phượng tiểu tử lần này...
Cho dù muốn theo đuổi nữ nhân cũng phải dụng tâm làm nàng cảm động, chứ cưỡng ép giữ nữ nhân lại như hắn, làm sao có thể khiến nàng cảm động được? Cách làm này sẽ chỉ khiến chút tình cảm còn sót lại cũng mất luôn.
"Tổ tông, quấy rầy", Phượng Kinh Thiên ôm quyền, khuôn mặt yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại, hắn xoay người mạnh mẽ kéo tay Mộ Như Nguyệt đến bên cạnh mình.
Tựa như không nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của thiếu nữ, Phượng Kinh Thiên cười càng thêm yêu mị: "Nữ nhân, ta mang ngươi đến chỗ này rồi, tâm tình ngươi tốt lên chút nào không? Có thể bồi ta ra ngoài một chút?"
Hắn cúi đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm trầm thấp thậm chí mang theo một tia cầu xin.
Trong lòng Mộ Như Nguyệt hơi chấn động nhưng khi nghĩ tới hành động của hắn đối với mình, sắc mặt nàng lại lạnh xuống, cũng không phản kháng, tùy ý hắn kéo mình ra ngoài cửa.
"Phượng Kinh Thiên..."
Dưới ánh nắng chiều, thiếu nữ dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn không trung hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi không phong ấn thực lực của ta, không bức bách ta ở lại nơi này, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bằng hữu..."Bằng hữu?
Phượng Kinh Thiên nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, trong mắt lướt qua tia trào phúng: "Nữ nhân, ngươi nhầm rồi, từ trước đến nay ta chưa từng muốn trở thành bằng hữu của ngươi."
Hắn muốn nàng... chứ không phải sự thương hại hay tình bạn...
Mộ Như Nguyệt biết nhiều lời cũng vô ích, nam nhân này sẽ không thả nàng rời đi, cho nên nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tùy ý hắn kéo nàng ra khỏi Phượng gia.
Trên đường phố, ánh mắt Phượng Kinh Thiên thường xuyên liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, khóe môi gợi lên nụ cười vui vẻ, thế này đối với hắn cũng là một loại hưởng thụ.
Nếu có thể ở chung với nàng cả đời như vậy, không có tranh cãi, thật tốt biết bao...
"Nói cho ta về truyền thuyết Trung Châu." Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, thanh âm không nóng không lạnh nói.
Trong lòng Phượng Kinh Thiên vui vẻ, đây được xem là lần đầu tiên Mộ Như Nguyệt chủ động nói chuyện với hắn, liền nói hết những chuyện mình biết cho nàng nghe.
"Thật ra nơi này cũng không tính là Trung Châu mà chỉ là một bộ phận của Trung Châu", Phượng Kinh Thiên cong khóe môi, không nháy mắt ngắm nhìn thiếu nữ bên cạnh, "Nếu dựa theo tình huống giống như tứ quốc để miêu tả, Phượng gia ta chính là Phượng Thành, là biên cảnh của Trung Châu, chân chính Trung Châu là ở chính giữa bốn phía lâm hải có một lục địa rộng lớn hơn so với bốn quốc gia kia hợp lại, cho nên nơi đó được gọi là Trung Châu."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nói như vậy, nơi này còn chưa phải là Trung Châu?
Phượng Kinh Thiên sao có thể không biết ý nghĩ trong lòng nàng? Khẽ cười nói: "Biên cảnh của Tử Nguyệt quốc cũng thuộc lãnh thổ Tử Nguyệt quốc, cho nên Phượng Thành ta cũng được coi như thuộc địa bàn Trung Châu, ngươi cũng đã gặp lão tổ Phượng gia rồi, ngàn năm trước Phượng gia cũng đã từng là một đại gia tộc ở Trung Châu, sau đó vì xảy ra chút chuyện, lão tổ tông ngã xuống, Phượng gia cũng bị dời tới đây..."
Bất luận gia tộc phong quang nào cũng có thời kì xuống dốc, Phượng gia chính là ví dụ tốt nhất.
"Lão tiền bối?" Mộ Như Nguyệt nghĩ tới u hồn trong tháp cao, khẽ vuốt cằm, "Thực lực của lão tiền bối xác thực không tồi, lúc sinh thời hẳn là ở cảnh giới đỉnh tiên thiên."