Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 314: Học phủ khảo hạch (4)



Nữ nhân này, bất cứ khi nào đều đẹp như thế.

Nàng xuất hiện ở nơi nào, hiển nhiên sẽ được mọi người chú ý, giống như khi ở Thánh cảnh, mà nàng cũng không quên được ngày đó thiếu nữ này vũ nhục nàng thế nào.

Những lời nói ngày đó tựa như sâu độc gặm nhấm trái tim nàng khiến nàng đau đớn khó nhịn...

"Tiêu Như Nguyệt", Triệu Khuynh Tuyết nhìn thiếu nữ đang đi đến, hít sâu một hơi, che giấu phẫn nộ cùng căm hận trong mắt, "Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau ở đây, thật sự là duyên phận."

"Nguyệt Nhi, ngươi họ Tiêu?"

Diêu Vân Thanh nghi hoặc nhìn thiếu nữ, không phải tên nàng là Mộ Như Nguyệt sao?

Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nhạt nói: "Đời này ta họ Tiêu."

Mộ Như Nguyệt là tên nàng ở kiếp trước cho nên tuy ở Tiêu gia đã sửa tên lại nhưng nàng vẫn quen dùng tên này...

"Nga, thì ra là thế", Diêu Vân Thanh gật gật đầu, ngước mắt nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết, "Nguyệt Nhi, vị cô nương này là ai? Các ngươi quen biết nhau?"

"Không tính là quen biết", Mộ Như Nguyệt nhướng mày, khi nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết, trong mắt xẹt qua lãnh ý, "Chẳng qua lúc đại ca ta bị phong ấn thực lực thì gặp nữ nhân này, lại bị nàng coi là phế vật mà vứt bỏ, sau khi đại ca ta giải trừ phong ấn, hơn nữa nàng biết được thân phận thật của đại ca, bị ta nói ra hành động của nàng trước mặt công chúng, cho nên, chúng ta cứ kết thù như vậy."

Diêu Vân Thanh cười lạnh, ánh mắt khinh thường: "Thì ra là một nữ nhân lợi hại như thế, đại ca ngươi may mắn không cưới loại nữ nhân này, nếu không thật sự là lỗ nặng rồi, Diêu Vân Thanh ta khinh thường nhất chính là loại nữ nhân như nàng!"

"Ngươi... các ngươi...."

Sắc mặt Triệu Khuynh Tuyết đột nhiên biến đổi, nàng gắt gao cắn môi, ánh mắt tựa hồ có thể phun ra lửa giận: "Mộ Như Nguyệt, lúc ở Thánh cảnh, Ngô gia quả thật không cường đại bằng Tiêu gia, nhưng hôm nay ta là Triệu Khuynh Tuyết của Triệu gia, ngươi cho rằng ta còn sợ ngươi sao?"

Một thiếu nữ không quyền không thế ở Trung Châu mà thôi, mình bóp chết nàng còn không phải là dễ dàng như bóp chết một con kiến. Bất quá vì hình tượng bên ngoài, chuyện này không thể làm trước mặt công chúng.

Nhưng chỉ cần nàng ở Trung Châu, mình sẽ có trăm ngàn cơ hội tra tấn nàng...

"Hơn nữa..." Triệu Khuynh Tuyết hơi dừng lại, cười lạnh, "Các ngươi chỉ cường đại ở Thánh cảnh thôi, hiện giờ ta là tiểu thư Triệu gia ở Trung Châu, ca ca yêu thương ta như vậy, chỉ cần ta nói một câu, hắn sẽ bắt Tiêu Phong tới thành thân với ta."

Lúc nói câu này, nàng cố ý hạ giọng, vì thế cũng chỉ có Mộ Như Nguyệt cùng Diêu Vân Thanh nghe được.

Diêu Vân Thanh trợn tròn mắt, trước giờ nàng chưa gặp nữ nhân nào vô sỉ như vậy, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt...

"Ngươi không có tư cách trở thành thê tử hắn!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lẽo, phát ra hàn khí nồng đậm.Triệu Khuynh Tuyết đang muốn nói gì, đúng lúc này, thanh âm không kiên nhẫn của quan chủ khảo từ phía trước truyền đến.

"Các ngươi rốt cuộc có muốn báo danh hay không? Nếu không muốn thì lập tức cút xéo cho ta, đừng cản trở người khác!"

"Sau này ta sẽ tính sổ với các ngươi." Triệu Khuynh Tuyết cắn chặt răng, xoay người đi về hướng quan chủ khảo, đưa thư đề cử tới trước mặt hắn.

Quan chủ khảo mở thư ra, nhìn lướt qua một lượt, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính: "Thì ra là tiểu thư Triệu gia, hiện tại ngươi đã là học viên của Trung Châu học phủ, tiến hành không cần khảo hạch."