Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 577: Khế ước sinh tử, đồng sinh công tử (4)



Mặc Khê vừa đuổi tới nơi liền nhìn thấy Viêm Tẫn ôm Mộ Như Nguyệt nói gì đó, mà nữ tử trong ngực hắn sắc mặt tái nhợt, trước ngực máu nhiễm đỏ tươi.

Ong! Đầu óc Mặc Khê nổ vang, trợn to mắt ngây ngốc nhìn Mộ Như Nguyệt, thân thể đơn bạc gầy yếu run rẩy kịch liệt.

Tại sao... lại như vậy?

Hắn đã tới chậm sao?

Bỗng nhiên, Mặc Khê điên cuồng chạy về phía Mộ Như Nguyệt, đẩy Viêm Tẫn ra, ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

"Như Nguyệt đừng sợ, Mặc Mặc sẽ bảo hộ ngươi, vẫn luôn bảo hộ ngươi..."

Lông mi Mặc Khê run run, nước mắt ẩm ướt, hắn vĩnh viễn không quên, trên yến hội, nữ tử đã nói với hắn một câu...

"Đừng sợ, có ta ở đây!"

Ngắn ngủn năm chữ khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Trước kia nàng bảo hộ hắn, lúc này, để hắn bảo hộ nàng đi....

"Như Nguyệt, Mặc Mặc sẽ không để ngươi chết! Tuyệt đối sẽ không để ngươi chết!"

Trong mắt thiếu niên hiện ra tia sáng kiên định.

Trong lúc Viêm Tẫn còn đang kinh ngạc, đột nhiên 'oanh' một tiếng, trên người Mặc Khê phát ra một vầng sáng, tóc đen rũ xuống mặt Mộ Như Nguyệt.

Lúc này Mặc Khê đã không còn thiên chân đơn thuần như trước nữa, hắn khẽ rũ mắt, nghiêm túc mà chuyên chú nhìn nữ tử trong ngực...."Khế ước sinh tử, đồng sinh cộng tử, gia hỏa này là ma thú?" Viêm Tẫn hơi sửng sốt, "Tại sao ta chưa từng cảm nhận được hơi thở ma thú trên người hắn? Hơn nữa, không phải bất kì ma thú nào cũng có thể kí khế ước sinh tử, trừ phi có được tiềm lực tuyệt đối, sau này có thể bước vào cảnh giới ma thú tối cao!"

Một khi đã kí khế ước sinh tử với con người, hai sinh mệnh cũng sẽ ghép chặt với nhau, điều đó cũng có nghĩa, chỉ cần Mặc Khê còn sống, Mộ Như Nguyệt sẽ vĩnh viễn không chết, trừ phi hồn phi phách tán.

Đương nhiên, bất kì loại khế ước gì, chỉ có con người mới có được lợi ích.

Nếu Mặc Khê chết cũng không có cách nào dựa vào Mộ Như Nguyệt để sống lại.

Cho nên, mặc dù ma thú có thể lập khế ước sinh tử, nhưng căn bản không có ai nguyện ý làm như thế...

Quan trọng hơn là, nếu nàng hồn phi phách tán, Mặc Khê cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này.

Có thể nói, khế ước sinh tử là loại khế ước bá đạo nhất trong các loại khế ước, càng mạnh hơn khế ước chủ tớ!

"Khế ước sinh tử! Sao có thể?" nam nhân trung niên biến sắc, "Vì sao lại có ma thú cam tâm tình nguyện lập khế ước sinh tử chỉ vì cứu mạng một người? Như vậy đối với hắn căn bản không hề có lợi gì!"

Hơn nữa, hắn cũng không biết ma thú kia thuộc chủng tộc gì, hình như thực lực rất mạnh...

Dưới vầng sáng, sắc mặt Mộ Như Nguyệt dần dần khôi phục, hàng lông mi khẽ run rẩy, lúc mở mắt ra, dung nhan tuấn mỹ của thiếu niên lập tức đập vào mắt nàng.

"Mặc Mặc?" Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra, "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Hơn nữa, một khắc vừa rồi, hình như nàng nghe thấy tiếng Vô Trần rống giận...

Vô Trần?

Trong lòng Mộ Như Nguyệt hung hăng chấn động, chẳng lẽ Vô Trần đang ở một nơi cách đây không xa?

"Như Nguyệt!" Mặc Mặc cắn chặt môi, nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt, thân hình đơn bạc khẽ run rẩy, "Như Nguyệt, ta rất sợ hãi..."

Hắn sợ sẽ nàng sẽ rời đi, giống như trước kia cha mẹ hắn bị những người kia tàn nhẫn giết hại...

Thế giới này, ngoại trừ gia gia, Như Nguyệt chính là người thân duy nhất của hắn.