Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 712: Nguy cơ, bạch trạch (7)



Thượng Quan Phượng hơi rũ mắt, ánh mắt tối tăm: "Nương, ta đã biết, ta sẽ làm như ngươi phân phó, đến lúc đó, những người kia dĩ nhiên có đi mà không có về!"

Dứt lời, nàng khẽ vuốt tay áo, xoay người đi ra khỏi mật thất...

Vừa xuất hiện dưới ánh nắng, Thượng Quan Phượng nhịn không được cong khóe môi: "Mộ Như Nguyệt, lần này ngươi vẫn không đấu lại ta, dù ngươi gặp được hắn thì thế nào? Phá hủy linh thạch, cả đời này ngươi sẽ bị nhốt trong trận pháp, bất quá, ngươi hẳn là nên cảm tạ ta không lấy mạng ngươi..."

Nếu Mộ Như Nguyệt đã chết, nam nhân kia nhất định sẽ thuộc về nàng!

Đáng tiếc, không thể cho nữ nhân kia chứng kiến bọn họ ân ái triền miên... nếu không, nữ nhân hẳn là sẽ đau đớn muốn chết!

Thượng Quan Phượng nâng mắt lên, trong đôi mắt lạnh băng hiện lên ý cười, cuối cùng cũng chờ được nhìn thấy cảnh tượng nàng mong đợi nhiều năm...

Gió nhẹ thổi qua, trong phòng, nam nhân khẽ nhắm mắt, sợi tóc bạc mềm nhẹ xẹt qua mặt hắn, suông mượt mềm mại như tơ lụa.

Đột nhiên nam nhân mở mắt ra, cười khẽ nói: "Xem ra nàng gặp chút phiền phức, nhưng tự nàng có thể giải quyết, nếu nàng không gặp nguy hiểm gì, vậy cứ tùy ý nàng thôi, đôi khi chỉ có vượt qua khó khăn nguy hiểm mới có thể trưởng thành..."

Nếu Mộ Như Nguyệt sẽ vì phiền toái kia mà nguy hiểm đến tính mạng, hắn dĩ nhiên không thể thờ ơ, nhưng chuyện lần này đối với nàng chính là cơ hội để rèn luyện và đột phá, vậy hắn cần gì phải can thiệp?

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thanh Sơ lại nhắm mắt, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời tỏa sáng như trích tiên không nhiễm bụi trần....

-------------

Trong sơn cốc, gió nhẹ lướt qua.

Không còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, sợ không cẩn thận lại bị nổ banh xác, cho nên tiện nghi cho Mộ Như Nguyệt, dược liệu dọc đường đều bị nàng cướp đoạt cất vào nhẫn không gian.

Mọi người nhìn động tác của nàng mà thèm nhỏ dãi, nhưng chỉ có thể thầm mắng nữ nhân này tham lam mà không để ý sống chết!

Có điều, từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều hoàn hảo không hao tổn gì, dọc đường rất ít khi gặp ma thú...

Bỗng nhiên, mọi người dừng chân, ngẩng đầu nhìn con đường cụt trước mắt, có người la hét thất thanh.

"Đường cùng? Sao có thể? Ma thú cường đại trong truyền thuyết đâu? Trong sách cổ có ghi chép, tại sao hiện giờ không nhìn thấy?"

Bọn họ đến nơi này, còn không phải vì ma thú kia sao?

Hiện tại cái gì cũng không có? Bọn họ đã tổn thất vô số đệ tử mà chỉ đổi được kết quả này, làm sao bọn họ chịu được? Nhất thời trong lòng mọi người đều run lên, tràn đầy ảo não.

Nếu không có ma thú kia, lại không thu được gì, vậy bọn họ tới nơi này làm gì? Quả thật chính là lãng phí thời gian!

Có người tựa hồ nhớ tới cái gì, phẫn nộ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Dọc đường đi chúng ta không thu hoạch được gì, nữ nhân này lại cướp được không ít thứ tốt, nếu ngươi không chia mấy thứ kia cho đại gia, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi dễ dàng rời đi!"

"Đúng vậy, mau đem mấy thứ kia ra đây!"

Mọi người đều nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, kêu gào ầm ĩ, bọn họ cho rằng chỉ có nữ nhân này có được nhiều bảo bối như vậy là không công bằng với bọn họ.

Cho nên, bất luận thế nào cũng phải lấy được vài thứ mới không phí công đến đây một chuyến...