Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 729: Mộ Như Nguyệt trở về (7)



Dạ Vô Trần ngẩn ra, rũ mắt nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của nữ tử: "Nàng nói, nhi tử của chúng ta ra đời rồi?"

Mộ Như Nguyệt khẽ cười nói: "Đúng vậy, đã ra đời rồi."

Dạ Vô Trần lập tức kích động, nhưng kích động xong lại hối hận, kiếp trước lúc Nguyệt Nhi sinh Cảnh Nhi hắn cũng không có bên cạnh nàng, kiếp này cũng như thế....

Có lẽ hai chuyện này sẽ là tiếc nuối cả đời hắn.

"Vô Trần, nếu chàng cảm thấy tiếc nuối, không bằng chúng ta sinh một đứa nữa đi, cam đoan chàng sẽ nhìn con chúng ta sinh ra." Mộ Như Nguyệt nhận thấy biến hóa của hắn, dịu dàng nói.

"Hai đứa là đủ rồi", Dạ Vô Trần nhướng mày, ôm chặt eo thon của nữ tử, "Lúc Cảnh Nhi ở trong bụng nàng cũng không làm ầm ĩ, nhưng tiểu tử này lại hại chúng ta không thể thân thiết được, cho nên ta không muốn lại bị như thế thêm lần nữa."

Tuy Dạ Vô Trần ước gì Mộ Như Nguyệt sinh thêm mấy đứa, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc ấy nàng suýt ngất đi, tim hắn bất giác đau xót.

Hắn không muốn nàng phải chịu khổ như vậy, cho nên, có Cảnh Nhi và tiểu gia hỏa kia là đủ rồi...

"Đi thôi."

Dạ Vô Trần kéo nàng vào sát trong ngực hắn, thân ảnh hai người lập tức biến mất trong sơn cốc mây mù vờn quanh...

Trên quảng trường, U Lan dẫn đầu một đám đệ tử xuất hiện trước mắt mọi người.

Vốn dĩ có rất nhiều đệ tử có hảo cảm với U Lan, nhưng đã trải qua chuyện như vậy, phần hảo cảm kia cũng mất sạch rồi.

"Các ngươi làm sao ra được?" U Lan biến sắc, thiếu chủ đã nói cả đời này bọn họ cũng không ra được, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

"Ha ha!" Hoa Vân Hướng cười to, nói, "U Lan, đừng tưởng rằng các ngươi thu mua Hà Thiếu Nguyên thì có thể giết chúng ta, đáng tiếc, trong ba năm này, Hà Thiếu Nguyên đã bị chúng ta tra tấn chết, còn ngươi... cũng sẽ đi bồi hắn nhanh thôi! Có một mỹ nhân làm bạn, Hà Thiếu Nguyên đi cũng có thể an tâm một chút!"

U Lan tức giận, lồng ngực phập phồng, đang muốn nói gì đó, bên cạnh Bạch Trạch bỗng hiện ra hai thân ảnh...

Bạch y nữ tử tuyệt mỹ, tóc đen suông mềm như thác nước, khiến người ta kinh diễm vạn phần. Nam nhân bên cạnh nàng tà khí nghiêm nghị, tôn quý cường đại, đôi mắt tím lạnh lẽo.

"Dạ công tử, sao ngươi lại ở đây?"

U Lan biến sắc.

Ba năm qua thiếu chủ vẫn luôn tìm kiếm tung tích Dạ công tử, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Còn đi cùng nữ nhân kia?

Dạ Vô Trần ngước mắt nhìn U Lan.

Giờ khắc này, U Lan rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ không khí xung quanh hạ thấp xuống, trái tim như có thứ gì đó đè ép làm nàng khó thở.

Cảm nhận được khí thế của nam nhân, trong mắt U Lan hiện ra tia hoảng sợ.

Không phải nàng chưa từng chiến đấu với Dạ Vô Trần, nhưng lại chưa từng cảm nhận được khí thế như bây giờ, nam nhân này hiện tại chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến nàng không thể hô hấp...

"Ba năm trước, ngươi bôi nhọ nữ nhân của bổn vương, món nợ này bổn vương đã đợi ba năm!" Dạ Vô Trần nở nụ cười âm trầm kia đến từ địa ngục, "Ngươi trở về nói với Tử Phượng, kiếp trước ta không yêu nàng, kiếp này cũng vậy! Đời đời kiếp kiếp, người có thể vào mắt ta ngoại trừ nàng, trên đời này không còn ai khác xứng để ta đặt vào mắt!"