Nếu hắn không tham lam sẽ không tuyệt vọng như vậy.
Nếu hắn không hy vọng xa vời, giữ nàng bên cạnh, tham lam sự ấm áp ấy.
Nếu biết như tình cảnh hiện giờ hắn thà rằng cho nàng thấy mặt tốt đẹp của hắn mà không phải xấu xí, kinh khủng như vậy.
Nhưng trên đời này làm sao có 'nếu không' đây. Nhưng hắn tuyệt không hối hận đã yêu nàng, lại càng thỏa mãn khi có được nàng cho dù chỉ hạnh phúc đó ngắn ngủi hắn vẫn không oán không hối.
" Giờ phải làm sao đây? " Lãnh Phong nhìn Lãnh Thủy và Lãnh Mạc lòng lo lắng muốn chết, nếu muốn vào phòng thì phải đánh sập của phòng mà vào điều này hắn làm sao mà có gan làm đây.
Ai mà không biết Hàn Nguyệt viện này là vương gia kì công tạo thành để dành tặng cho vương phi tương lai, nếu hắn mà xông vào làm hư đừng nói là bị phạt cả cái đầu này cũng dọn nhà đi luôn.
" Ta làm sao biết " Lãnh Thủy cũng sốt ruột không thua gì Lãnh Phong.
" Chỉ còn là cách xông vào thôi? " cho dù phạt nặng hay muốn mạng của bọn hắn điều được quan trọng nhất là an nguy của chủ tử, nên bọn họ phải làm liều thôi.
" Các ngươi ai dám vào, ta.....ta tuyệt sẽ không nương tay " viện này hắn dành tâm ý tuyệt đối cho nàng, nên hắn không cho phép ai làm hư cả, kể cả thuộc hạ kề cận bên mình cũng không.
" Chủ tử "
" Chủ tử "
" Vương gia "
" Không... cần.....nói, các....các ngươi đi hết đi " giọng nói mệt mỏi không còn sức của hắn, Nam Cung Hàn Thần hắn vào giờ phút này hắn thật sự rất mệt mỏi, hắn muốn ngủ nhắm mắt lại và không cần mở mắt nữa như vậy hắn có thể lưu giữ bóng hình nhỏ bé ấy mãi mãi.
Hắn mệt, hắn thật sự mệt quá.
" Ầm "
Các cửa bị một lực mạnh va vào, cánh cửa bay đi thật xa.
Mà người phá cửa không ai khác là người mà Nam Cung Hàn Thần tâm tâm niệm niệm trong lòng, mong nhớ khôn cùng, tưởng chừng như không trở lại nhưng hiện lại xuất hiện.
" Nam nhân ngu ngốc này, muốn chết phải không? " khí thế trên người không giảm, đùng đùng nổi giận vào phòng nhưng khi nàng vào nhìn thấy bóng lưng nằm trên giường thì nàng một thân tức giận,còn lại chỉ là đau lòng, nhớ nhung, thương xót.
Bóng lưng ấy sao cô đơn, thê lương như thế, có chuyện xảy ra với hắn sao, nhưng nàng không nhớ nhằm ngày mai mới là ngày hắn phát độc mà sao hiện giờ lại phát độc trước kì hạn, nhưng điều đó thể hiện độc trong người y đã nghiêm trọng nàng phải giải ngay.
" Y nhi, Y ......Y nhi " hắn có đang mơ không hay đây chỉ là ảo giác của hắn khi quá nhớ nàng.
" Có phải là........nàng không? " hắn muốn nhìn lát nữa hắn muốn lưu giữ hình ảnh này, tuy là ảo ảnh nhưng nàng vẫn đẹp như vậy, phong tình mê hoặc nàng như vậy hỏi sao hắn không động tâm nàng đây.
" Đồ ngốc, ta đây " nam nhân này làm người ta vừa lo lắng vừa yêu thương.
Ý thức dần mờ ảo cho đến khi bóng tối bao trùm, nhưng hắn nghe được nàng nói với hắn"Đồ ngốc, ta đây" giọng nói đầy dịu dàng ấy cũng đã thỏa mãn, hãy cho hắn đừng bao giờ tỉnh lại thì hay quá.
" Thần, Thần chàng nghe ta nói gì không? " nhìn người nam nhân trong lòng nhắm mắt, lòng nàng hiện giờ thật đau, nam nhân này tại sao lại ngốc như vậy hỏi sao nàng không yêu đây.
" Lãnh Phong, Lãnh Thủy các ngươi đi chuẩn bị bồn tắm ngay, nhớ kĩ phải trong thời gian nhanh nhất có ngay cho ta "
" Vâng, thuộc hạ đi ngay " hai người nhanh chóng đi ly khai, không biết niềm tin từ đâu nhưng bọn hắn tin chắc vương phi nhất định không hại vương gia.
" Lãnh Mạc ngươi lấy nước tới đây " Băng Y lấy ra một nhánh Si Tâm Mộng trên người Tiểu Si cho vào miệng Nam Cung Hàn Thần.
" Ân " Lãnh Mạc hắn tin nàng nhất định không hại vương gia, nhưng hắn lại không dám chắc nàng có thể trị loại tử cổ trong người vương gia hay không, nhưng hiện giờ chỉ còn cách tin nàng.
Si Tâm Mộng có thể tiêu diệt độc tố trong cơ thể Nam Cung Hàn Thần do Tử cổ gây ra trong suốt thời gian dài, nhưng cách duy nhất trị tận gốc là ép cho Tử cổ trong cơ thể Nam Cung Hàn Thần.
" Vương phi, vậy Tử cổ trong người vương gia thì làm sao, không thuộc hạ giúp vương gia giảm bớt sự đau đớn? " hắn không thấy rõ là nàng cho vương gia ăn vào thứ gì nhưng độc tính làm cho vương gia trở lại thành một nam tử tuấn tú yêu nghiệt, hào phóng lãnh khốc như ngày nào. Nhưng hắn cũng rất lo lắng cho Vương gia vì từ đó giờ là hắn giúp vương gia ngăn chặn bớt sự thống khổ mà độc của Tử cổ mang lại.
Hắn lại càng không biết Băng Y tinh thông y thuật không chỉ tinh thông bình thường, mà còn là cao nhân trong cao nhân mà người thời đại này thường gọi là thần y tái thế không bệnh nào không trị được.
" Ngươi không cần quan tâm, Tử cổ trong người chàng ấy ta có thể trị được " nam nhân của nàng, làm sao nàng bỏ mặt được, một khi nàng không thương ai nàng cũng không quan tâm nhưng một khi nàng đã động lòng thì cho dù Diêm vương lão tử hay Ngọc hoàng đại đế kêu chàng đi nàng quyết không cho đi, đến một nàng giết một đến một đôi thì chém một đôi.
" Nhưng, vương phi.......... " hắn không thể tin vào tai mình, nàng nói nàng có thể trị nhưng hắn chưa hề nghe nói nàng có y thuật làm sao trị đây hay nàng vẫn còn che giấu tài năng gì mà hắn không biết nữa.
" Ngươi chỉ cần phụ giúp ta, mang chàng ấy vào bồn tắm những việc khác ngươi không cần quan tâm...! " cũng không Lãnh Mạc được, y thuật của nàng chỉ những thuộc hạ thân cận của nàng mới biết nó cao siêu đến nhường nào.
" Vâng " Lãnh Mạc tuy có nghi vấn nhưng cũng không dám chậm trễ, hắn Lãnh Mạc tin vào ánh mắt nhìn người của vương gia chắc chắn sẽ không chọn lầm người.