Năm 310
Đại lục Hàn Linh, tứ cường tranh đấu.
Thiên Mạc, điện Nghị Chính
Nơi thượng triều của hoàng đế cùng văn võ bá quan.
" Cấp báo, hoàng thượng tin từ biên quan gửi về "
" Truyền "
" Báo ............ "
Nam Cung Tử Phong nhìn phong thư mày nhíu chặt lại, cuồng phong nổi lên trong lòng hắn.
" Hoàng thượng không biết trong thư là gì mà khiến Long nhan sầu muộn " Tể tướng là người đứng đầu quan văn cũng là người đầu tiên lên tiếng.
" Trong thư nói: 30 vạn đại quân của Kỳ Nguyệt bắt đầu có dị động cũng có khả năng tiếng về Đông Quang thành "
" Tại sao vô duyên vô cớ động binh với chúng ta "
" Ta cũng không biết "
" Báo... thư từ Kỳ Nguyệt gửi tới "
Nam Cung Tử Phong lại một cần nữa nhìn phong thư trong tay
Đùng.... toàn bộ văn võ bá quan điều rung sợ, nhìn long nhan một lần nữa nổi trận lôi đình.
Nam Cung Tử Phong nổi giận
" Hay cho một Kỳ Nguyệt dám uy hiếp trẫm sao? "
" Hoàng thượng bớt giận" triều thần đồng loạt quỳ xuống, bọn hắn biết chiến tranh thật sự sắp nổi ra rồi.
" Kỳ Nguyệt lại muốn Hàn vương phi nếu không 30 vạn đại quân sẽ tiến vào biên thùy chúng ta "
" Vậy............ "
" Báo...thư từ Vũ Thiên gửi đến "
" Không biết, chuyến này lành ít dữ nhiều rồi "
" Nữ nhân đúng là họa thủy mà "
" Không biết "
" Câm miệng cho ta, các ngươi chưa thấy đủ phiền sao? "
" Hừ...chiến này lại là thư cầu hòa. Muốn cho Hàn vương Nam Cung Hàn Thần lập công chúa Yên Tuyết Linh của Vũ Thiên làm Hàn vương phi, nếu không 20 vạn đại binh sẽ tiến công Tây Ninh thành " lại thêm một thư uy hiếp.
Thiên Mạc tuy mạnh nhưng một lần chống đỡ hai bên Đông-Tây, cũng khó khăn trăm bề. Vì một nữ nhân Thiên Mạc gánh một đại họa.
" Nếu không chúng ta cứ làm theo thư như vậy sẽ không còn nguy......... " một đại thần can đảm đứng ra nhưng không ai biết đây cũng là lần cuối hắn được mở miệng.
Lập tức tên quan đại thần đó đầu rơi xuống đất, có chết hắn cũng không biết được ai giết hắn hay tại sao hắn lại chết.
Nam Cung Hàn Thần vừa bước vào liền nghe được lời này lập tức, ra tay chém bay cái đầu tên quan đó. Nam Cung Hàn Thần hắn không muốn một ai đánh chủ ý lên người bảo bối tâm can của mình một khi phạm vào đại kị .....
Nhất định phải......Chết.....
" Tham kiến Hàn vương điện hạ "
" Miễn lễ "
" Hoàng huynh " hắn nên cười hay khóc đây hoàng huynh của hắn, tàn nhẫn, vô tình nếu ai đụng vào nghịch lân của huynh ấy thì hắn phải đồng tình rồi.
" Hay cho bọn chúng, nếu bọn chúng muốn chiến vậy thì chiến đi "
" Lần đầu cũng như lần cuối ta nói cho các ngươi biết: Nàng là nghịch lân của ta, nếu ai phạm nàng cũng như phạm ta mà người phạm ta các ngươi cũng biết kết cục của chúng ra sao chứ, ta không muốn nghe thêm chuyện này một lần nữa"
" Chuyện này ta sẽ đích thân giải quyết, đệ cứ yên tâm "
Nói xong Nam Cung Hàn Thần xoay người rời đi
" Hoàng thượng........ "
" Không cần nói, ta cũng nói cho các vị ái khanh biết triều đình này người nắm quyền là của Nam Cung gia, chứ không phải của các khanh mà nói to nói nhỏ, về tự suy xét lại hành vi của bản thân đi "
" Người đâu, dọn dẹp chỗ này cho ta "
Hai cường quốc Kỳ Nguyệt và Vũ Thiên cùng liên hiệp tấn công Thiên Mạc.
Tam cường cứ như vậy tham chiến.
Chiến tranh nổi lên, người khổ cực nhất vẫn là bá tánh, nhưng cục viện chân vạc cũng đến lúc thay đổi rồi.
Thắng thiên hạ này là của ngươi, nếu ngươi thua sẽ chôn thây nơi chiến trường thần hồn tiêu tán.
Nếu thắng tất cả là của ngươi nếu thua ngươi không còn tất cả.
Trong phủ Hàn vương lại một cảnh yên bình, nhường như không một ai có thể phá hủy phong cảnh nơi đây.
Dưới gốc cây đào một nữ tử đang nằm say giấc, yên bình thanh nhã là vậy. Nữ tử này một thân bạch y trường bào mắt phượng hẹp dài, cầm lưỡng đàm thâm bích, nhu như nước. Trên không trung những cánh hoa anh đào lại đang rơi và vươn trên y phục nàng lại, không thể nói nữ nhân đẹp đến thiên hôn địa ám, đẹp làm người khác phải đố kị ghen ghét.
Phong cảnh như vậy ai nỡ lòng làm hỏng, huống chi họ cũng không có lá gan như vậy.
Nữ nhân bạch y này không ai ngoài tâm can bảo bối của Nam Cung Hàn Thần Hàn Nguyệt Băng Y
Khi Nam Cung Hàn Thần về lại thấy cảnh này, tâm bắt đầu không yên, tại sao hắn lại cp1 phúc như vậy có được nàng, thử hỏi nàng đẹp bao nhiêu, tài giỏi bao nhiêu. Hắn cực kì hạnh phúc khi được nàng yêu thương, đời này có nàng hắn như có được cả thế giới.
Từng bước nhẹ lại gần bảo bối nhà mình, nằm xuống gần bên nàng, nhìn nàng ánh mắt có bao nhiêu nhu tình mê say, hắn nguyện yêu nàng bằng tất cả, hắn hy vọng bên nàng đời đời kiếp kiếp không xa không rời. Nhìn nhân nhi bên cạnh hắn muốn ăn nàng ngay, nghĩ không bằng làm hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng hào ấy...
Hôn càng lâu nụ hôn càng sâu, hắn hôn nữ nhân trong lòng say mê tới mức trời đất quay cuồng, hắn lại càng không phát hiện Băng Y của hắn tỉnh lúc nào không hay.
Khi hắn bước gần nàng thì nàng biết là ai rồi, nên an tâm ngủ tiếp không ngờ nam nhân này lại ăn đậu hủ của nàng, còn ăn một cách say mê quên trời đất như vậy chứ.
Khi thỏa mãn hắn mới buông ra, vẻ mặt muốn bị đánh của hắn làm nàng muốn đánh hắn một cái hết sức.
" Chàng dám ăn đậu hủ của ta "
" Nương tử, rất ngon..."
" Chàng........"
" Nương tử, giờ muộn rồi mình đi ngủ đi " nói xong không đợi nàng trả lời hắn bế nàng lên chạy thẳng vào phòng.
Muộn....muộn của hắn là mặt trời còn chưa xuống nữa, nàng thật muốn đánh nam nhân chết tiệt này quá. Ngủ của hắn là đè nàng trên giường rồi hắn nói làm vận động rồi mới ngủ được, thế là hắn vận động tới giờ tý chưa ngừng, sức hắn ngày càng tốt làm nàng mở mắt muốn không nổi eo mỏi lưng đau đi ngủ.