Tuyệt Sủng Vương Phi, Cuồng Si Vương Gia

Chương 122: Tình ái nhân gian là hy vọng hay tuyệt vọng...!!!



AAA.................


Tại sao ..


Tại sao chứ ...


Nàng đã cho ta hy vọng nhưng tại sao lại tàn nhẫn mang hy vọng nàng cho ta đi mất.


Khi chưa gặp nàng cuộc sống của ta chỉ 2 màu đen trắng đến khi gặp nàng yêu nàng thì cuộc sống này của ta thêm nhiều màu sắc rực rỡ hơn.


Khi đó ta biết cuộc sống này hạnh phúc đến dường nào, ta trao tất cả tình yêu của ta cho nàng không chừa lại thứ gì ta chỉ muốn nàng yêu ta hơn một chút thôi chỉ một chút thôi, ta không cần nàng yêu ta nhiều như ta yêu nàng, khi đó ta đã yêu nàng quá đậm sâu, yêu không lối thoát.


Khi ta bên nhau yêu nhau trao cho nhau những nụ hôn nồng mật, ta đã ảo tưởng cuộc sống tương lai hạnh phúc của hai ta nhưng tại sao..tại sao... nàng lại vô tình rời xa ta, nàng tàn nhẫn nói sau này hai ta như người xa lạ, khi đó tim ta như chết lặng, đau thật sự rất đau lúc đó ta chỉ muốn chết đi.


Không còn hy vọng, không còn ảo tưởng hạnh phúc, tất cả chỉ còn lại chữ không, khi nàng quay đi ta chính thức còn hai bàn tay trắng. Đau đớn, bi thương, vô vọng cho đến tuyệt vọng cùng cực lòng ta dường như đã chết.


Nhưng tại sao nàng lại cho ta những hy vọng, những ảo tưởng hạnh phúc ấy nhưng lại cướp chúng đi một cách tàn nhẫn như vậy, nàng thật sự không còn nhớ những lời hứa hạnh phúc của nàng với ta sao, nàng thật sự quên mất rồi sao.


............................


Y nhi....


Y nhi....Y nhi .... nàng đừng chạy nhanh quá, ta không đuổi kịp nàng rồi.


Y nhi ... nàng đâu rồi nàng đừng làm ta sợ


Nàng đi mất rồi, nàng không cần hắn rồi, nàng ......


Nàng thật sự không cần hắn nữa rồi .....


Nam Cung Hàn Thần nhìn xung quanh mình chỉ toàn màu đen, không thấy người thương không thấy ánh sáng, chỉ còn lại một mình hắn chìm vào trong bóng tối, hắn không muốn bước đi nữa hắn mệt mỏi rồi, không có nàng hắn không muốn bước nữa, thật sự mệt mỏi.


Như hoa, như mộng


Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta 


Mưa bụi triền miên 


Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng


Trầm ngâm tiếng gió đau lòng 


Ký ức khắc vào mảnh trăng khuyết


Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng 


Chìm sâu vào giấc mộng cuồng si


Kiếp này đã không còn gặp nhau


Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài 


Lãnh đạm hóa thành cuộc vui


Quá khứ chỉ là hoa trước mộng


Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi


Là tự ta vẫn đa tình


" Là tự ta đa tình " 


**********


" Vương gia sao rồi " Lãnh Phong cực kì lo lắng, nhìn vương gia nhà mình vì tình mà lâm vào tình trạng như thế này, hắn biết nói gì đây.


Lãnh Mặc cũng trầm mặc, xem bệnh tình của Nam Cung Hàn Thần 


" Lãnh Mặc, vương gia có nghiêm trọng không ?" Lãnh Thủy hắn đây là lần đầu tiên nhìn vương gia lại đau đớn như thế này, hắn cũng thật đau nhìn người mình yêu cứ như vậy mà rời xa mình đó là điều tàn nhẫn biết chừng nào.


" Vết thương chỉ ngoài da không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ do ngày ấy kích động quá mức mới gây ra tình trạng ngất đi " Lãnh Mặc cũng thở nhẹ một hơi, khi Lãnh Phong và Lãnh Thủy đưa vương gia về tim hắn muốn rớt ra ngồi, cuối cùng tâm trạng kinh hãi cũng mất.


" Các ngươi nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra " hắn muốn biết nguyên nhân làm cho một người có võ công ít ai địch lại này làm trọng thương như vậy.


" Hảo, ra ngoài ta kể cho ngươi......."


........


10 ngày, kể từ ngày Nam Cung Hàn Thần bất tỉnh đến nay đã được 10 ngày nhưng một dấu hiệu tỉnh lại cũng không có


Lãnh Mặc cũng đã nói, do Hàn Nguyệt Băng Y rời đi là đã kích lớn đối với Nam Cung Hàn Thần, Có thể 1 tháng sau tỉnh lại cũng có thể là 1 năm, 2 năm, 10 năm cũng có thể là vĩnh viễn cũng không tỉnh


Ngài ấy chọn một cách tiêu cực nhất là chìm vào mộng cảnh để chạy trốn hiện thực hay nói cách khác Nam Cung Hàn Thần tự giam mình trong kí ức không muốn thức tỉnh, thẩm trí chôn mình trong kí ức vĩnh viễn không tỉnh lại 


Cách duy nhất là nói chuyện với ngày ấy, đặc biệt liên quan tới Hàn Nguyệt Băng Y để thức tỉnh ngài ấy, nếu không thì ..........


..........


1 năm sau 


Thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ


Thiên Mạc thịnh thế, 1 năm sau dưới sự trị vì của Nam Cung Tử Phong ngày càng phồn vinh hưng thịnh. Kinh thành Thiên Mạc náo nhiệt phồn hoa, người dân được sống trong hòa bình thịnh thế nhà nhà người người đều ấm no.


Nhưng chỉ có một nơi ảm đạm, lạnh lẽo vì Nhiếp chính vương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, ngài ấy vẫn chìm vào giấc ngủ không một động thái nào gọi là sắp tỉnh. Hoàng thượng và cả Mặc vương đều ghé thăm Vương phủ thường xuyên.


Mặc vương là đại hoàng tử Nam Cung Tử Mặc, đại ca hoàng thượng bây giờ.


" Vương gia, khi nào ngài mới tỉnh lại đây, nếu ngài không tỉnh lại làm sao tìm vương phi trở về, nếu như vương phi tái giá thì làm sao đây....." Lãnh Phong hắn là cánh tay đắc lực của Hàn vương khi xưa là một võ tướng anh minh thần võ hôm nay lưu lạc tới mức làm người kể chuyện, nhưng hắn tình nguyện nhìn vương gia cứ sống trong kí ức không chịu tỉnh giấc lòng hắn lại lo lắng, ưu sầu.


" Vương gia nếu như ngày không chịu tỉnh nữa, vương phi ...... " suốt 1 năm nay hắn liên tục kể chuyện liên quan tới vương phi hy vọng có một ngày vương gia sẽ tỉnh lại, ngày qua ngày đến nay cũng đã tròn một năm.


" Vương gia........." hắn tưởng cũng như ngày hôm qua, nhưng không hắn vừa nhìn thấy gì....


Ngón tay của vương gia cử động, chỉ một cử động nhỏ cũng làm cho hắn vui đến mức muốn hét lên


Mắt Nam Cung Hàn Thần từ từ mở ra, nhưng do ngủ lâu nên có chúng chói mắt khi tiếp xúc với ánh sáng 


" Vương...vương...vương gia, ngài tỉnh lại rồi...." cuối cùng hắn cũng đợi được rồi, cuối cùng ngài ấy cũng tỉnh thật rồi 


" Người đâu, vương gia tỉnh rồi "


" Vương gia, tỉnh rồi "