Mỗi người một tài năng riêng làm nên tên tuổi , nhưng tính về nhan sắc và phong thái của bốn người thì Lý Sở Yên và Âu Dương Thiên Thiên không thể nào vượt qua được Thủy Thiên Thanh và Yên Tuyết Linh .
Hai nữ nhân này tâm cơ không hề đơn giản như khuôn mặt thanh thuần của các nàng , tính tình tàn độc , nhẫn tâm đầy thủ đoạn , vì mục đích các nàng sẽ bất chấp thủ đoạn .
Cuộc thi đấu ngày hôm nay , nếu bốn người thắng cuộc chắc chắn các nàng sẽ không dễ dàng tha cho Băng Y như vậy , nhưng nếu các nàng thua chưa chắc các nàng đã thực hẹn đúng lời mình đánh cược nên trong lòng các nàng chắc chắn các nàng sẽ thắng mà sẽ không thua .
Nhưng các nàng quên rằng , sau lưng Hàn Nguyệt Băng Y còn một nam nhân yêu nghiệt kia làm chỗ dựa nên nếu có thua chắc chắn hắn cũng không cho nữ nhân của mình chịu uất ức nữa điểm , nữ nhân của Nam Cung Hàn Thần ai dám khi dễ .
Người đầu tiên lên đài là Âu Dương Thiên Thiên , nàng dùng nhạc khí là một cây tỳ bà ba dây , từng tiếng đàn du dương làm lòng người lưu luyến , tình ý của nàng cũng để lên từng tiếng nhạc khí vang lên , toàn trường chìm trong tiếng nhạc , nhưng tiếng nhạc của nàng ta đó không hề lọt vào tai vài của Nam Cung Hàn Thần và Hiên Viên Huyền Diệp .
Nam Cung Hàn Thần lòng giờ đang lo lắng , không phải lo cho Băng Y thua mà là lo lắng trong lòng nàng đang nghĩ gì , nếu như giờ nàng chê hắn rắc rối không cần hắn nữa thì sao , lòng hắn giờ rối như tơ , còn Hiên Viên Huyền Diệp thì lòng này đang âm ỷ đau , hắn không ngờ lần đầu hắn động tâm lại như thế này , nữ nhân mình yêu thương lại yêu thương một nam nhân khác nhưng hắn có thể nói gì đây , hắn từ trong suy nghĩ tỉnh táo và đưa ra quyết định hắn nhất định không buông tay dễ dàng như vậy , nàng là người hắn nhận định để làm nữ nhân của hắn .
Tiếng nhạc kết thúc , những tiếng vỗ tay vang vọng khắp ngự hoa viên đúng là không thể không khen nàng ta , cũng có bản lãnh . Nhưng đều làm cho Âu Dương Thiên Thiên không vui nổi là nhìn thấy nam nhân mình thích lại không một chút chú ý đến mình thì thất vọng vô cùng .
Tiếp theo là Lý Sở Yên , nàng dùng sở trường mạnh nhất của bản thân là họa , một canh giờ trôi qua bức họa cũng được hoàn thành , không thể không khen đúng danh sức tầm đệ nhất tài nữ của Thiên Mạc , bức tranh nàng họa là phong cảnh thiên nhiên từng nét uyển chuyển , thanh thoát lại nhẹ nhàng , từng lời khen được vang lên nhưng cũng không hề đá động được nam nhân nào đó .
Kế tiếp là Thủy Thiên Thanh , chiến này nàng không dùng vũ khúc nữa mà là dùng đàn tranh làm nhạc khí , tiếng hát của nàng rất nhẹ nhàng , trong tiếng hát đó lại vươn chút ưu thương , phiền muộn của một nữ nhân bị người phụ tình , các nữ nhân nghe được không khỏi có chút thương tâm nhưng cũng không tới mức lệ rơi đầy mặt , kết thúc tiếng vỗ tay không ngừng vẻ mặt không thể đắc ý hơn của nàng ta làm cho hai nữ nhân biểu diễn trước đó tức đấm ngực giậm chân .
Và cuối cùng là Yên Tuyết Linh nàng vẫn dùng là múa một vũ khúc , nhưng giờ này nàng lại dùng là một vũ khúc cực khó , lúc đầu nhẹ nhàng từ từ về sau những động tác đó lại càng nhanh và ngày càng một khó hơn , Yên Tuyết Linh lại có một thân hình vô cùng dẻo , nên các động tác nàng thực hiện vô cùng đẹp mắt làm người khác nhìn mà không dứt ra được , sau tiếng nhạc kết thúc mọi người mới hồi phục lại tinh thần , tiếng vỗ tay như sấm vỗ làm cho Yên Tuyết Linh được thế mà kiêu đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Hàn Nguyệt Băng Y .
Còn người được Yên Tuyết Linh khiêu khích lại vẫn ung dung tự tại , ngắm cảnh xem hoa , nhìn dáng vẻ của nàng không một chút chú ý , không một chút lo lắng , trong lòng Yên Tuyết Linh ngày càng thêm hận , nàng hận chết vẻ mặt tự cao tự đại đó , nàng hận người nữ nhân chết tiệt này đã cướp người nam nhân mà mình để ý , nàng hận nữ nhân này được nam nhân đó yêu thương sủng nịnh , nàng hận , nàng thật sự rất hận , ánh mắt nàng dần dần trở nên cay độc nhìn Băng Y .
" Cuối cùng cũng đến phiên Hàn Nguyệt công chúa rồi chứ ? " Yên Tuyết Linh nhìn nàng , giọng nói đầy sự khiêu khích nhìn Hàn Nguyệt Băng Y .
" Được thôi " Băng Y đứng lên đi về phía giữa đài , mọi ánh đèn điều bị tắt hết , mọi người chìm trong bóng tối , âm thanh bàn luận ngày càng lớn hơn .
" Aaaaaa....., sao lại tối như vậy , ta không thấy gì hết "
" Tối như thế này làm sao thấy được nàng ta thi thố cái gì ? "
" Tối như thế này , không biết nàng ta diễn trò quỷ gì nữa ? "
Nhưng thanh âm nhạc khí vang lên , làm cắt ngang những lời bàn tán của mọi người , ánh trăng đêm nay rất sáng vì hôm nay là trăng tròn của tháng , muôn vì sao tranh nhau thấp sáng trên bầu trời , chiếu sáng khắp nơi , tuy các đèn được tắc nhưng cũng không tới mức tối đen như mực trên không trung những cánh hoa rơi xuống trong đó nữ tử cũng từ trên bay xuống , trên tay nàng là đoạn bạch khúc ( khúc vải màu trắng ) nàng như cửu thiên huyền nữ lạc bước , dưới chân nàng là một trang giấy trắng lớn , khúc bạch trong tay nàng lại được nàng sử dụng rất linh hoạt từng đường nét khi nàng di chuyển lại càng thêm quyến rũ , nhưng lại không thiếu phần năng động trong sáng , nhưng trong đêm tối nàng lại là người nổi bật nhất , ánh trăng chiếu sáng những mực đen được nàng sử dụng rất uyển chuyển trên giấy trắng , có thể nói nàng vừa vũ khúc vừa thi họa nhưng đặc biệt hơn là giọng ca như gió xuân này của nàng .
Làm lòng người càng lay động , mọi người như bị hút vào trong tiết mục của nàng , như say như mê nhìn trên đài hiện giờ nàng là trung tâm của sự chú ý , kể cả các nữ nhân khiêu khích nàng.
Từng lời ca của Băng Y một chữ cũng không hề mất đi mà in sâu trong lòng của nam nhân nào đó , không chỉ hắn mà Hiên Viên Huyền Diệp và Âu Dương Thiên Kỳ đều bị cuốn hút thật sâu vào trong đó .
" Đã xa rời hồng trần hoang ảnh
Khó quên sao nụ cười của chàng
Đêm qua lầu nhỏ tìm giấc mộng
Kiếm hiệp tình duyên mặc ta đi
Hoa nở , hoa rơi được mấy hồi
Giang hồ thiếu hiệp cũng đa tình
Soi gương chợt thấy mình đã lớn
Ngón tay nghịch tóc gió tung bay
Kể từ đây.........................
Bất luận nhân gian tình sâu đậm
Lòng chỉ muốn ...................
Chỉ có chàng trọn đời này
Đao quang kiếm ảnh theo từng bước
Muốn sao cho cạn những giọt tình !!!!!! "