Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1036



Chương 1036

Sau đó, cô ta đã đi làm rất nhiều, còn muốn rút ra chút thời gian tới học tập đủ loại kỹ năng.

Nếu không phải cha mẹ chăm sóc tốt, e rằng cô ta đã mệt tới mức đột tử rồi.

“Cố lên đi, chờ thêm hai ngày nữa bọn mình đi dạo phố với nhau, cứ thả lỏng đi thôi!” Kiều Thu Mộng mỉm cười nói với Dương Quan Quan.

“Được!” Dương Quan Quan vui vẻ đồng ý ngay, tại một ngã ba đường, hai người tách nhau ra.

Dương Quan Quan nghĩ bụng: “Mình phải nỗ lực hơn nữa mới được, Mộng Mộng đi tập thể dục buổi sáng sớm như vậy, kiên trì lâu như vậy, mình cũng không được từ bỏ!”

Tới công viên Sâm Hải, Hoàng Sung còn chưa tới, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang luyện công, trong tay ôm một quả cầu, đứng Mã Bộ đặt quả cầu ở trên tay, không ngừng xoa nắn.

“Cầm đi!” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên quay đầu lại, ném quả cầu về phía này.

Dương Quan Quan thấy quả cầu này có vẻ rất nhẹ, nhưng lại nghe được tiếng gió vun vút, liền biết trọng lượng nhất định không nhẹ, sắc mặt biến hóa, cuống quít vận đủ sức lực, đứng thế Mã Bộ để đón lấy.

Cầu vừa rơi vào tay, cô ta bắt đầu lắp bắp kinh hãi, trọng lượng này gần như đang kéo cô ta ngã rạp ra mặt đất!

“Cái này được làm bằng gì vậy, sao lại nặng như vậy?” Dương Quan Quan nâng quả cầu, cố hết sức hỏi.

Quả cầu này e là phải nặng khoảng bảy chục chân có lẻ.

Đồng thời, cô ta cũng thầm kinh ngạc vì thể lực của mình tăng nhanh như vậy, vậy mà có thể nâng một quả cầu nặng bảy mươi cân!

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chì thủy ngân, cho nên cực kỳ nặng, hơn nữa lúc ẩn lúc hiện, không dễ khống chế. Mấy ngày nữa tôi sẽ dạy cô chơi với nó!”

Dương Quan Quan lạnh cả lòng, cô ta không muốn chơi cái này, muốn làm giống Tề Đẳng Nhàn khi nãy được vài phút, vậy chắc mấy ngày trời cô ta cũng chẳng rời giường nổi mất.

“Một nay cô ôm cái này để đứng tấn.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt ra lệnh.

Dương Quan Quan chỉ biết cười khổ, nhưng cũng cùng cô ta vẫn đồng ý, ôm quả cầu lớn mà đứng Mã Bộ.

Đứng tấn được khoảng hai phút, Hoàng Sung cũng tới nơi, sau đó nghe theo sự chỉ dẫn của Tề Đẳng Nhàn, tiến vào trạng thái luyện công.

Sau khi tập Mã Bộ, lại đến dạy Ngũ Hành Quyền, Tề Đẳng Nhàn chỉ cho hai người cách đánh cọc, sau đó là góc độ và lực độ ra quyền.

Trải qua hai tiếng luyện võ, trời cũng đã tờ mờ sáng.

“Hôm nay dừng ở đây thôi, Dương Quan Quan, biểu chiều lúc tan tầm cô tới tìm tôi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Hoàng Sung ngước mặt nói: “Sư phụ, đến bao giờ tôi mới được luyện thêm?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cậu phải áp dụng được Tham Thể Tự và Hình Ý Quyền thành thạo mới có thể luyện thêm, ngộ tính của cậu quá kém, tôi chỉ muốn để cậu cuốn gói khỏi đây thôi!”

Hoàng Sung không dám dông dài, liên miệng nói mình sẽ cố gắng luyện tập, không để Tề Đẳng Nhàn mất mặt gì đó.

Tề Đẳng Nhàn mời Hoàng Sung và Dương Quan Quan dùng bữa sáng ở cửa hàng bánh bao nhỏ, bánh bao của cửa hàng này rất được, vỏ mềm xốp, bên trong thịt nhiều nước nhiều, vừa mới cắn một miếng đã ngập cả miệng.

“Này, mấy người mau nhường đường một chút đi.” Ba người đang ăn bánh bao với nhau, mấy tên du côn miệng đầy mùi rượu tên đi tới, có lẽ bọn họ đã uống rượu suốt đêm.

Tề Đẳng Nhàn hề dao động, vẫn cúi đầu ăn bánh bao như cũ, nói với hai người còn lại: “Nhiều luyện thì phải ăn nhiều hơn, không ăn thì không có sức lực đâu mà luyện võ.”