Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1038



 

Chương 1038

Do khoảng cách quá xa, cộng thêm việc Dương Quan Quan còn thiếu kinh nghiệm thực chiến nên đã ra tay trước, khiến cho tên côn đồ bị tấn công bất ngờ không kịp phản ứng, lập tức giơ tay lên bảo vệ vòm ngực của mình.

Khuỷu tay Dương Quan Quan trực tiếp xiên thẳng vào hai cánh tay của tên lưu manh, đâm cho đối phương lảo đảo đi cũng chẳng vững.

Trong đầu cô ta chợt lóe lên một luồng cảm hứng, cánh tay buông lỏng, giống như một chiếc roi mềm, vụt một cái ra ngoài, dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào đũng quần của tên khốn nạn!

Tên lưu manh nọ bị Dương Quan Quan đánh vào hạ bộ, hét thảm một tiếng, trực tiếp kẹp chân lại, che háng rồi ngã thẳng ra đất.

Tên con đồ cuối cùng trông thấy Dương Quan Quan đáng sợ như vậy thì cũng không tránh được hoảng sợ, gã túm băng ghế để ở bên cạnh, ném mạnh vào đầu cô ta!

Dương Quan Quan hít sâu một hơi, sải bước về phía trước, giơ tay chém về phía tên nọ!

Chiếc ghế rơi xuống bị cú đấm của cô ta đập nát, nắm đấm giáng mạnh vào trán tên lưu manh, tạo ra một âm thanh rất lớn, khiến tên khốn đó ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.

Giải quyết xong những người này, Dương Quan Quán có chút sững sờ.

Lúc này tim cô ta đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng, adrenaline tiết ra nhanh chóng.

Khi đánh đám người đó, trong đầu cô ta không có quá nhiều suy nghĩ, các loại hành động đều được vận dụng từ trong tiềm thức. Giờ phút này phục hồi tinh thần lại, cô ta mới phát hiện, đám người kia đều đã nằm xuống.

“Không tồi không tồi!” Tề Đẳng Nhàn vỗ tay nói.

“Lợi hại lợi hại!” Hoàng Sung cũng vỗ tay liên tục.

Đối với một lính đặc chủng từng thân kinh bách chiến như Hoàng Sung, hạ mấy tên côn đồ cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Nhưng trước khi theo Tề Đẳng Nhàn luyện võ, Dương Quan Quan chỉ là một cô gái trói gà không chặt, bây giờ đã có thể hạ gục mấy gã lưu manh.

Những người ăn sáng xung quanh cũng sững sờ, không thể tin được một cô gái thanh tú lại sở hữu thân thủ lợi hại như vậy.

Có một đám côn đồ say khướt tụ tập, một người bình thường có lẽ không đối phó được nhưng Dương Quan Quan lại giải quyết rất dễ dàng.

Dương Quan Quan không khỏi kinh ngạc: “Tôi đã lợi hại như vậy rồi sao?”

Mặc dù cô ta cảm thấy tay mình có chút đau sau khi tung Phách Quyền đấm nát băng ghế vừa rồi. Nhưng trong lòng cô ta vẫn rất hưng phấn, chút đau đớn này tất nhiên không là gì cả.

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Đó là tất nhiên, cho nên sau này phải tự tin lên một chút , kiên cường lên một chút, đừng để người ta coi là quả hồng mềm mà bắt nạt.”

Dương Quan Quan gật đầu lia lịa, cảm thấy rất vui vẻ vì sức mạnh mà mình vừa có, quả nhiên, luyện võ có thể đem tới lòng can đảm.

“Các người làm gì vậy hả? Dám ẩu đả trên đường, trong mắt có còn vương pháp hay không!” Ngay vào lúc này, mấy người bảo vệ của công viên này xuất hiện, cao giọng quát bọn họ.

“Thưa ngài, đây không phải là lỗi của tôi, là bọn họ khiêu khích tôi trước, cho nên tôi mới động tay động chân.” Dương Quan Quan vô tội xua hai tay, lo lắng giải thích.

Bảo vệ của công viên khẽ nhướng mày, lạnh giọng nói: “Bọn họ khiêu khích cô thì cô được quyền đánh bọn họ à?”