Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1072



Chương 1072

Đêm nay đối với Từ Ngạo Tuyết là một đêm rất khó qua, chẳng qua, mừng vì không còn bao lâu nữa sẽ đến tết.

Tề Đẳng Nhàn nói, đến tết là cô ta có thể rời đi.

Chờ đến lúc đó, tập đoàn Từ thị đã ổn định lại rồi, nhiệm vụ của cô ta coi như đã hoàn thành.

“Triệu Hồng Tụ là người như thế nào?” Tề Đẳng Nhàn vẫn hỏi vấn đề này, sự tồn tại được nhà họ Triệu xưng là ‘Thiên phạt’, vậy dĩ nhiên hắn phải thật nghiêm túc tìm hiểu rồi.

Gần đây Từ Ngạo Tuyết tiếp xúc gần với nhà họ Triệu, đương nhiên cô ta sẽ hiểu biết nhiều hơn người khác.

Nghe thấy câu hỏi của Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết cười khẩy: “Sao thế? Anh sợ à?”

Tề Đẳng Nhàn khiến cho nụ cười bỡn cợt của cô ta biến thành tiếng r3n rỉ, uyển chuyện thẳng tắp, cho đến hừng đông, dư âm vẫn chưa dứt.

“Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười hỏi.

Đối với người đàn ông xấu xa từ trong xương cốt này, Từ Ngạo Tuyết rất bất lực, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng gặp Triệu Hồng Tụ, nhưng tôi từng nghe được một chuyện của cô ta.”

“Cô ta là một người phụ nữ có tích cách kỳ quái, vui buồn thất thường, hơn nữa còn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, kỳ nghệ dở ẹc nhưng lại thích đánh cờ với người khác.”

“Sức chiến đấu của cô ta, vô cùng chuẩn xác, cô ta chắc chắn là người đáng sợ nhất của nhà họ Triệu, thậm chí còn mạnh hơn Triệu Biện Tử.”

Tề Đẳng Nhàn hơi không tin những lời này, một người phụ nữ làm sao có thể bá đạo như vậy được? Hơn nữa, tính toán một chút thì Triệu Hồng Tụ chắc chắn không đến ba mươi tuổi.

“Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi.” Từ Ngạo Tuyết nói.

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện gật đầu, hắn cảm thất rất thú vị, chẳng qua hiện tại hắn đã hiểu, có lẽ phải đợi đến lúc trở về Đế Đô mới có cơ hội gặp mặt ‘Thiên phạt’ này.

Hồng tụ vốn phải thêm hương, ở nhà họ Triệu lại trở thành ‘Thiên phạt’, cái tên tình thơ ý họa như thế này cư nhiên lại ẩn chứa sát ý đáng sợ như vậy, thật sự khiến người khác cảm thấy rất thú vị!

Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vẫn dậy sớm như trước, sau đó đưa Dương Quan Quan và Hoàng Sung đến công viên Sâm Hải luyện quyền.

Thời tiết lạnh giá, công viên vào lúc năm giờ sáng, gió lạnh thét gào, khiến cho người ta lạnh đến run rẩy.

Nhưng hai người Dương Quan Quan và Hoàng Sung vẫn luyện đến nỗi mồ hôi chảy khắp người, một quyền tiếp một quyền, đánh vào không khí, cho đến khi Tề Đẳng Nhàn vừa lòng kêu ngừng mới kết thúc.

“Ngày mai nghỉ một ngày, kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi.” Tề Đẳng Nhàn đưa hai người đi luyện quyền xong, hắn ngáp một cái, cảm thấy bản thân tối hôm qua đã hao phí quá nhiều tinh khí lên người Từ Ngạo Tuyết.

Cái tên Từ Ngạo Tuyết đặt rất hay, không nói đến khí chất của cô ta, chỉ nhìn làn da, mịn màng như tuyết.

Ai dám nói làm da trắng của cô ta giống như tuyết đầu mùa, thì người đó chắc chắn là kẻ mù, tuyết đầu mùa sao có thể đẹp bằng cô ta chứ?

Hai người thở ra một hơi dài, gần đây quá căng thẳng, mọi người đều rất suy sụp, có thể nghỉ ngơi một ngày, quả thật giống như trời giáng cam lộ.

Dương Quan Quang đang gọi điện thoại cho Từ Thu Mộng, ngày mai có thể nghỉ một ngày, tại sao hôm nay lại không làm càn một chút chứ?

Trùng hợp là ngày mai Kiều Thu Mộng cũng được nghỉ, nhận được điện thoại của Dương Quan Quan, cô ta không nói hai lời lập tức hẹn địa điểm gặp mặt.