Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1078



Chương 1078
Tên bắt cóc suýt chút nữa đã bị cát che mắt, bước chân gã dừng lại, vung ra một quyền, kình phong mãnh liệt đã thổi bay toàn bộ cát bụi đập vào mặt.
Nhưng vào lúc này, gã nhìn thấy Kiều Thu Mộng đã xông lên, mỗi bước chân dậm lực như sấm sét, một cái “thân chính khuỷu tay” hướng về phía lồ ng ngực gã mà đánh.
Tên bắt cóc gặp nguy không loạn, vung cánh tay đẩy ra ngoài!
“Bụp!”
Khuỷu tay Kiều Thu Mộng đụng vào cánh tay của tên bắt cóc chứ không đụng được vào đối phương, ngược lại còn đứng không vững, cô ta lập tức run run cẳng tay, muốn vung tay trêu chọc.
Nhưng tên bắt cóc lại khinh thường cười nói: “Lại là một con nhóc tóc vàng không luyện tập cho tốt!”
Gã hạ vai đứng yên, ngược lại khiến người muốn đụng gã bay ra ngoài – Kiều Thu Mộng bay lên một thước, thoáng cái đã bay xa năm, sáu thước ra ngoài sân.
Một bên là pháo quyền của Dương Quan Quan đánh đến, gã cũng không chút hoang mang, chỉ xoay người lại hạ vai lấy cứng đối cứng!
Trong nháy mắt nắm đấm chạm vào người gã, Dương Quan Quan cảm giác như tay mình nện phải quả cầu xương rồng, đau đến thấu xương.
Cô ta vội vàng rút lại nắm đấm liền nhìn thấy đối phương bước một bước về phía trước, giẫm lên vạch giữa, liên tiếp đánh mấy quyền hướng vào mặt cô ta, đến cơ hội để thở cũng không cho.
Liên tiếp đụng phải hai quyền, Dương Quan Quan cũng không kiên trì được nữa, cảm giác được sự chua xót từ nướu răng, răng nanh lỏng lẻo như sắp rớt ra bất kì lúc nào.
“Không được không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ bị đánh chết mất!” Trong lòng Dương Quan Quan sợ hãi, nảy sinh ý định rút lui.
Ở thời khắc mấu chốt này, dường như cô ta trở về như trước kia, cái loại tâm tính cảm thấy sợ hãi kia đột nhiên quay trở lại, cô ta thấy sợ hãi, không muốn đánh tiếp nữa.
Trận đánh này liền mất đi một nửa dũng khí, cũng thua một nửa.
Tên bắt cóc rõ ràng đã nhận thấy sự nhát gan của Dương Quan Quan, gã nhe răng cười một tiếng, thân hình giống như bạch hạc bắt rắn mà nhào tới, muốn nhân cơ hội này đánh chết người.
Nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt này, ở cửa xuất hiện một hình bóng, người này dùng tốc độ cực nhanh đánh vào vai và người gã, như một con gấu già vọt tới!
Tên bắt cóc hoảng sợ, gã vội co rúm thân thể, bị đụng đến nỗi người đều bay ngược ra phía sau, phải vội vàng ổn định trọng tâm trên không trung, sau khi rơi xuống đất hai chân mới nhất thời đứng vững được.
Nhưng khí huyết trong cơ thể sôi trào, nội tạng đều muốn nứt ra đến khó chịu.
Dương Quan Quan chăm chú nhìn người đứng trước mặt mình, chính là Tề Đẳng Nhàn!
Điều này khiến cho cô ta không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, nếu không cô ta đã bị tên bắt cóc này đánh chết rồi.
“Dám coi thường đồ đệ của tôi, thật to gan!” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười, nói với tên bắt cóc.
Ánh mắt của tên bắt cóc ngưng trọng, nói: “Lại thêm một kẻ đến tìm chết!”
Tuy nói như vậy, nhưng gã biết Tề Đẳng Nhàn là cao thủ.
Gã cũng biết không thể đánh lâu được, liền lập tức xông lên, hai tay mở ra như bạch hạc giương cánh, chói mắt người khác.
Nhưng Dương Quan Quan đột nhiên nghe được “bằng bằng bằng” mấy tiếng thật lớn, sau đó đã nhìn thấy thân thể tên bắt cóc giống như bị điện giật mà dừng lại tại chỗ, liên tục vặn vẹo giống như múa cột