Chương 1114
Hơn nữa, còn có một con lợn rừng… sức phá hoại của lợn rừng là tương đối khủng bố, phát điên lên, ngay cả hổ cũng phải nhượng bộ lui binh, nhưng Tề Bất Ngữ rõ ràng là tay không đánh chết nó.
Tề Bất Ngữ bất mãn trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, ý là bảo hắn đừng lấy chuyện xấu hổ của ông ra đùa giỡn.
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhún vai, để cho bố nhanh chóng trở về nhà tù, hắn tiếp tục cùng hai người luyện võ.
Tề Bất Ngữ cầm con mồi nhìn chằm chằm Dương Quan Quan hồi lâu, sau đó thần sắc nghiêm túc gật đầu, cũng không biết là cảm thấy cô ấy quả thực thiên phú dị bẩm, hay là cảm thấy hông của cô ấy rất dễ sinh nở…
Vừa lúc đó, một tiếng hổ gầm bỗng nhiên truyền đến, một con hổ từ trong rừng rậm lao ra!
“ Nguy hiểm” Dương Quan Quan không khỏi kêu lên, con hổ kia, là chạy về phía Tề Bất Ngữ.
Tề Bất Ngữ cũng không nhúc nhích, tùy ý để hai móng vuốt lớn của con hổ khoác lên vai mình, sau đó, liền thấy một con hổ to như vậy thế mà dụi đầu cọ vào má Tề Bất Ngữ, biểu hiện vô cùng thân mật.
Một màn này, đều khiến cả Dương Quan Quan và Hoàng Sung hai người bọn họ hết hồn hết vía, suýt chút nữa thì chết đứng.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Con hổ này là do bố tôi nuôi lớn, mọi người không cần sợ, nó không ăn thịt người đâu.”
Dương Quan Quan khiếp sợ nói: “Chú Tề… nuôi lớn á?”
Hoàng Sung vào lúc này cảm thấy có chút chịu thiệt, Dương Quan Quan thì gọi Tề Bất Ngữ là chú, bản thân hắn thì gọi là sư gia, địa vị này có thấp hơn một chút a!
“Đúng vậy, con hổ này lúc trước còn nhỏ đã không có mẹ, sau đó còn bị một con gấu già theo dõi.”
“Bố tôi lúc đó không đành lòng, liền đánh chết con gấu già đó, ôm con hổ này về nuôi lớn, sau đó mới thả về lại trong núi.”
Tề Đẳng Nhàn rất nhẹ nhàng nhún vai, giải thích với hai người.
Cằm của Hoàng Sung và Dương Quan Quan đều muốn rớt xuống, đánh chết một con gấu già? Là cứ như vậy tay không đánh chết sao?
“xịt (âm thanh rít qua kẽ răng)…”
Hai người đều là nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh, đến phổi đều đang ẩn ẩn đau.
Vị trưởng ngục có dáng vẻ thư sinh này, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng!
Tề Bất Ngữ không kiên nhẫn dùng bả vai đụng vào con hổ, đẩy nó ra, lại đá nó một cước.
Con hổ ngao một tiếng, sau đó mới chầm chậm xoay người đi, trở về trong rừng…
Tề Bất Ngữ trong tay mang theo hai loại con mồi, cũng xoay người rời đi, trở về ngục giam.
“Đây mới đúng là chân nhân bất lộ tướng a…” Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung, hai người bọn họ trên đời chưa từng thấy qua, nhịn không được trong lòng đồng loạt cảm thán một câu như vậy.
Con hổ không đi xa, ghé vào trong rừng rậm nhìn ba người, như hổ rình mồi, luôn làm cho Dương Quan Quan với Hoàng Sung cảm thấy nó sẽ tùy thời nhào tới ăn thịt người, cho nên, khó tránh khỏi run sợ trong lòng.
Tề Đẳng Nhàn cũng rất hài lòng khi nó làm như vậy, để cho hai người họ lúc nào cũng đều duy trì khẩn trương cảnh giác cao độ, điều này có thể xúc tiến hiệu quả luyện võ.
“Các ngươi hiện tại khẩn trương là chuyện tốt, bởi vì, lúc đánh nhau, adrenaline tiết ra, các ngươi sẽ càng thêm khẩn trương, đặc biệt là lúc chiến đấu sinh tử. Quen với cảm giác như vậy rồi, về sau mới có thể ung dung ứng phó.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.