Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1178



Chương 1178

Lý Vân Uyển sầm mặt nói: “Anh còn có lòng dạ để đánh bài cơ à?”

Tề Đẳng Nhàn vội vàng ra vẻ nịnh bợ, hắn rót cho Lý Vân Uyển một ly cà phê và nói: “Rót cho bà cô một ly cappuccino này…”

“Anh gọi ai là bà cô thế hả?!” Trên đầu Lý Vân Uyển hiện đầy vệt đen và hỏi với vẻ gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và hỏi: “Nhìn bộ dạng giận dữ ngút trời này của em, chắc là bàn chuyện không thành rồi có đúng không?”

Lý Vân Uyển nói: “Không bàn nổi! Biết em bàn chuyện không thành mà anh còn bày ra cái bộ mặt vui vẻ đấy à?!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Bàn không thành thì bàn không thành thôi, chúng ta cho bọn họ cơ hội kiếm tiền mà bọn họ không cần thì người thiệt là bọn họ mà.”

Lý Vân Uyển cảm thấy người này thật sự nên sáng lập ra một gia tộc lạc quan, sau đó đến gia tộc này và làm tộc trưởng là được rồi.

“Em còn gặp phải cục trưởng Mã nữa, ông ta bảo anh đến chịu đòn nhận tội ở trước cửa nhà ông ta, nếu không thì ông ta sẽ ép chết thuốc đặc hiệu của chúng ta!” Lý Vân Uyển vỗ một cái lên lưng Tề Đẳng Nhàn, thở hồng hộc và nói.

“Ông ta là cái thá gì mà nói ép là ép?” Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha ha: “Có điều, tôi thực sự không ngờ rằng chúng ta sẽ bị Dược phẩm Tôn thị từ chối.”

“Thế này thì thực sự có hơi phiền phức rồi đây…”

“Bây giờ cũng không thể đi liên hệ với một công ty sản xuất thuốc ở ngoài tỉnh nhỉ?”

“Có hơi đau đầu đấy!”

Lý Vân Uyển thấy biểu cảm của Tề Đẳng Nhàn dần dần trở nên không tốt thì trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn có hơi buồn cười.

Đồ chết tiệt này, anh thử vui nữa đi xem nào!

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn rất lạc quan nhưng bây giờ hắn cũng đang phát sầu.

Dù sao thì nếu như không sản xuất được thuốc đặc hiệu thì sẽ rất khó có thể xoay chuyển được cục diện hiện tại.

Tự mình thành lập nhà máy sản xuất thuốc là chuyện không thực tế, cho dù có được bật đèn xanh đến mấy thì cũng không thể theo kịp tiến độ, hơn nữa còn phải đi tìm nhân tài, chuyện này không biết sẽ lại phải tốn bao nhiêu thời gian nữa.

Lý Vân Uyển không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, cô ấy nói: “Cho anh điên này, ai bảo cược với Park Sung Sin một trăm triệu làm gì, bây giờ biết sầu rồi chứ gì?!”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào mũi mình và nói: “Em chưa từng thấy tôi đại thắng cái tên thần bài thành phố Kinh Đảo là Diệp Kế Hùng ở trên du thuyền của Hoàng gia à? Em có biết người khác gọi tôi là gì không?”

“Người như tôi ấy mà, thường sẽ được gọi là——quái vật đánh cược.”

“Ban nãy nếu như không phải em tắt mất máy tính của tôi thì bây giờ tôi đã có tám triệu xèng rồi!”

Lý Vân Uyển kinh ngạc, sau đó liên tục cười khổ và nói: “Đúng rồi đúng rồi, quái vật đánh cược tốt bụng Tề Đẳng Nhàn, anh đã thành công tặng một trăm triệu cho người bạn quốc tế Park Sung Sin đến từ đất nước Triều Tiên rồi!”

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, đây là giết người giết từ tâm à?

Đúng vào lúc này, Dương Quan Quan đẩy cửa đi vào và nói: “Tề tổng, ở bên ngoài có một người tự xưng là Dược phẩm Lý thị, anh có muốn gặp mặt một chút không?”