Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1254: “Đành phải làm phiền anh rồi.”





 

 Bọn họ gõ cửa phòng làm việc, sau đó giọng nói có vẻ không vui của Hoàng Văn Lãng vọng ra ngoài: “A Bân, không phải bố đã nói là hôm nay bố không tiếp khách nữa sao?”  

 

“A Bân? Anh chính là thiếu niên đó đấy à? Cái hồi tôi vẫn còn phải trực đêm ở nhà tù U Đô, chính anh là người đã cùng tôi vượt qua những đêm dài vừa cô đơn vừa buồn tẻ!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nói bằng vẻ mặt khiếp sợ.   

 

 

Khuôn mặt của Hoàng Kỳ Bân lập tức đen như đít nồi, anh ta nói: “Anh cút ngay đi! Tôi không biết sách vở gì hết.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Thôi đi, anh còn bảo anh không biết võ công nữa à? Tôi đã nhắc đến sách vở gì đâu!”  

 

 

Biểu cảm trên mặt Hoàng Kỳ Bân trở nên cứng ngắc, cái tên này đúng là càng ngày càng đê tiện!  

 

 

Hoàng Văn Lãng bước ra cửa phòng làm việc, ông ta cau mày, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, có vài phần khí chất giống như đại tướng quân trấn thủ ở nơi biên ải vậy.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên lau mặt, xương khớp khắp người hắn phát ra những tiếng rốp rốp, khí huyết phình lên để lấp đầy da thịt cũng dần dần xẹp xuống, ngoại hình của hắn dần dần trở lại như lúc ban đầu.  

 

 

“Cái này…” Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Hoàng Văn Lãng vô cùng hoảng sợ, ông ta cho rằng mình đã nhìn thấy yêu quái, nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn thì ông ta lại càng hoảng sợ hơn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoàng Văn Lãng rồi mỉm cười, giơ tay ra và nói: “Lâu rồi không gặp nhỉ, thị trưởng Hoàng!”  

 

 

Hoàng Văn Lãng lấy lại tinh thần, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tề đại sư, thì ra là cậu à! Có điều cậu cũng to gan thật đấy, cậu đã gây ra chuyện lớn như vậy mà còn dám tới gặp tôi sao, chẳng lẽ cậu không sợ tôi sẽ bắt giam cậu?”   

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha mấy tiếng rồi nói: “Thị trưởng Hoàng là người có khả năng nhìn thấu sự việc, tôi tin là trong lòng ông cũng có chính nghĩa. Nếu như không phải vậy thì tôi cũng sẽ không tìm đến ông làm gì!”  

 

 

Hoàng Văn Lãng giơ tay mời Tề Đẳng Nhàn vào trong, sau đó nói: “Vào trong nói chuyện đi, A Bân, pha trà!”  

 

 

“A Bân à…” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoàng Kỳ Bân rồi mỉm cười. “Đành phải làm phiền anh rồi.”  

 

 

Hoàng Kỳ Bân chỉ muốn đấm vỡ cái đầu chó của Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức, bà nội hắn chứ, ghê tởm chết đi được!  

 

 

Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ được đặt trong phòng làm việc, quan sát khắp hai bên trái phải một lượt rồi nói: “Xem ra nơi này của thị trưởng Hoàng đã được cao nhân chỉ điểm nhỉ, tất cả mọi thiết kế và bố cục đều rất hợp phong thủy.”   

 

 

“Ha ha ha, Tề đại sư cũng có hiểu biết về phong thủy sao?” Hoàng Văn Lãng hỏi.  

 

 

“Tôi chỉ hiểu sơ sơ một chút thôi, hơn nữa tôi còn cực kỳ mẫn cảm đối với từ trường, nhưng mà từ trường ở trong căn phòng làm việc này lại khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái.” Tề Đẳng Nhàn đáp lại.  

 

 

Từ sau khi võ công của Tề Đẳng Nhàn trở nên thông thạo, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được một loại từ trường kỳ diệu xuất phát từ trời đất. Thực ra phong thủy cũng chỉ là thông qua việc bố trí và sắp xếp các loại công trình kiến trúc để tạo ra từ trường có hiệu quả giúp cho người ở bên trong công trình kiến trúc đó được bình an.  

 

 

Hoàng Kỳ Bân mang trà vào bên trong, sau đó Hoàng Văn Lãng lại quay sang nói với anh ta: “Được rồi, con cứ đi ra ngoài trước đi.”  

 

 

“Đùa nhau đấy à?” Hoàng Kỳ Bân không nhịn được mà thầm oán trách một câu trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.  

Sau khi cánh cửa phòng làm việc đã khép lại, Hoàng Văn Lãng bèn hỏi: “Tề đại sư à, tình hình của cậu hiện giờ rất nguy hiểm phải không? Vậy mà cậu còn chạy đến tận thành phố Hương Sơn này để tìm tôi, không biết là cậu có chuyện gì cần giúp đỡ?”  

 

 

Dĩ nhiên là Hoàng Văn Lãng sẽ không cho rằng Tề Đẳng Nhàn rảnh rỗi tới mức không có chuyện gì cũng tới tìm ông ta, dù sao thì hiện giờ tất cả mọi người trên khắp quốc gia này đều đang truy bắt hắn.  

 

 

“Lẽ ra thị trưởng Hoàng vốn sẽ được thăng chức lên làm chủ tịch tỉnh, tiếp nhận vị trí của Dương Lệnh Quang tiên sinh nhỉ? Vậy mà lần thăng chức này của ông lại đưa ông tới tận thành phố Hương Sơn.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười rồi nói.  

 

 

Hoàng Văn Lãng gật đầu và nói thêm: “Lẽ ra ban đầu tôi sẽ thăng chức trong nội bộ tỉnh Đông Hải thôi, sau khi làm phó chủ tịch vài năm thì sẽ trở thành chủ tịch tỉnh.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Nhưng rõ ràng là phe đối địch không đồng ý với quyết định đó nên mới bổ nhiệm ông đến thành phố Hương Sơn này.”   

chapter content