Hứa Ức Ngọc nói: "Trước mặt bao nhiêu người mà dám hất rượu vang đỏ vào mặt người ta, có quá đáng không? Cố tình không muốn để cho người ta tham gia bữa tiệc hay gì?"
Người bạn tiếp lời: "Vậy thì hết cách rồi, ai bảo Thang Linh là bạn gái của đại gia nhà giàu Trần Hùng Phi, ai dám trêu chọc cô ta?"
Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, cảm thấy hơi khó chịu, dù gì cũng là bạn gái cũ, còn bị bắt nạt trước mặt hắn ở đây nữa.
"A, xin lỗi Giang tiểu thư! Vừa rồi tôi đứng không vững, cô không sao chứ?" Thang Linh cười hỏi, nhìn thế nào cũng không có ý xin lỗi.
Trịnh Hữu Bân - Đại thiếu gia nhà họ Trịnh lúc này từ trong đám người bước tới, trong tay cầm một cái khăn mặt, đưa cho Giang Khuynh Nguyệt, bực bội nói: "Cô cố ý à?!"
Giang Khuynh Nguyệt lấy khăn lau đi rượu vang đỏ trên mặt, nhưng có một vài giọt rơi xuống quần áo, lau không sạch được, bộ trang phục này bị chén rượu vang đỏ phá hỏng hoàn toàn rồi.
Thang Linh thay đổi sắc mặt, gằn giọng lên: "Ừ, Trịnh tổng nói đúng đấy, tôi cố ý đấy! Làm sao?"
Mặt Trịnh Hữu Bân tối sầm lại, ở Thượng Hải là anh sai người băm nhỏ cô ta làm thức ăn cho cá rồi, chỉ tiếc là nơi này không phải Thượng Hải. Hơn nữa, Thang Linh còn có chống lưng, cô là bạn gái của Trần Hùng Phi mà.
"Bữa tiệc hôm nay là do công ti nhà họ Hoàng tổ chức, những người đến đây đều là người nổi tiếng. Cô Thang à, cô đang vô lí gây sự với tôi đấy." Giang Khuynh Nguyệt nói rất bình tĩnh, bộc lộ khí chất của một tiểu thư con nhà danh giá.
"Ha ha, không sai, ai cũng là nhân vật đáng kính, người ở tuyến 18* như cô trà trộn vào đây làm gì?" Thang Linh vẻ mặt khinh thường nói.
*Thuật ngữ trong giới giải trí của Trung Quốc, ý chỉ người không có danh tiếng.
Tề Đẳng Nhàn cầm chai rượu vang đỏ trên bàn bước tới, vừa đi vừa vặn mở nắp chai.
Hứa Ức Ngọc hoảng sợ, nói: "Tên mập, anh làm gì vậy? Đừng có manh động!"
Cô vừa nhìn đã biết Tề Đẳng Nhàn muốn ra oai giúp Giang Khuynh Nguyệt, đúng là người nghĩa hiệp.
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Đừng để ý đến tôi."
Thang Linh tỏ vẻ kiêu ngạo, hướng về phía Giang Khuynh Nguyệt nói: "Lập tức cút khỏi đây đi, có gì tôi còn tha cho cái mạng chó của cô. Không thì tôi cho cô nằm hòm về Thượng Hải đấy!"
Cô liếc nhìn Trịnh Hữu Bân đang không kìm nổi cơn tức giận, cười nói: "Ông chủ Trịnh nghĩ rằng mang tiếng là người thừa kế ba gia tộc lớn nhà họ Trịnh có thể khiến tôi phải sợ ở đất Hương Sơn sao?"
Mọi người xung quanh bật cười. Người ngoài mà dám ngạo nghễ ở Hương Sơn toàn những người tai to mặt lớn, đúng là viển vông.
Việc Thang Linh muốn hạ nhục Giang Khuynh Nguyệt bọn họ cũng không nhúng tay vào, chỉ thích vui vẻ hóng chuyện. Huống hồ gì Thang Linh còn là bạn gái của Trần Hùng Phi, khả năng Hương Sơn Long Môn để cho cô cố tình làm chăng? Quan hệ giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Hà cũng không tốt. Mà nhà họ Hà thì sao lại có mối quan hệ rất thân thiết với Hương Sơn Long Môn, trong chuyện này hơn nửa có mèo vờn chuột rồi.
Trịnh Hữu Bân đen mặt nói: "Nếu đây là Thượng Hải thì giết cô một trăm lần cũng được!"
Thang Linh cười lớn: "Đáng tiếc nơi này lại là Hương Sơn. Thế nào? Cậu muốn động đến tôi? Thử động đến tôi xem nào."
Giang Khuynh Nguyệt bình tĩnh nói: "Trịnh tổng không cần nhiều lời với cô ta, mặc kệ cô ta có nhục mạ tôi như thế nào thì vai nữ chính cũng vẫn là của tôi."
Thang Linh bị những lời này làm tức giận đến đỏ mặt, híp mắt lạnh lùng nói: "Đồ đê tiện, cô thực sự cho rằng mình được hoan nghênh ở Hương Sơn sao? Tôi vì thể diện của đạo diễn Từ tạm thời không động đến cô, đợi quay xong phim tôi sẽ cho cô chết!"
"Ào ào. . ."
Ngay sau đó Thang Linh cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, rượu đỏ từ trên đỉnh đầu ào ào đổ xuống.
Tề Đẳng Nhàn cầm ly rượu đỏ, cười: "Nhìn cái loại người như cô này, so dáng người không có dáng người, so nhan sắc cũng không có nhan sắc, khí chất thì lại càng không cần phải nói. Dựa vào cái gì Từ lão phải chọn cô làm nữ chính?"
"Đáng tiếc nước tiểu của ông đây không vàng nếu không đã trực tiếp phun cho cô tỉnh lại!"
Thang Linh bị đổ một ly rượu đỏ từ trên đầu xuống, cả người hoàn toàn ướt sũng, lễ phục trên người cũng bị rượu đỏ thấm vào.