Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1278: "À, cảm ơn ha!"



 

"Millicent, đây là con gái tôi Hứa Ức Ngọc, cô đã gặp qua trước đây."  

 

"Vị này, là bạn trai của con gái tôi, Lý Bán Nhàn, cũng đang kinh doanh một số ở Nam Dương."  

 

Hứa Trường Ca giới thiệu Tề Đẳng Nhàn với Từ Ngạo Tuyết.  

 

Từ Ngạo Tuyết sau khi nghe được cái tên này, nhíu mày, thản nhiên nói: "À!"  

 

Hiện tại cô ta rất ghét người có chữ "Nhàn" trong tên, nhất là đàn ông, cho nên nhìn thấy bộ mặt này của Tề Đẳng Nhàn cũng không có chút thiện cảm nào.  

 

Hứa Ức Ngọc cười nói: "Cô Millicent, xin chào, chúng ta lại gặp mặt! Không biết việc buôn bán của cô có tiến thêm một bước gì chưa?"  

 

Từ Ngạo Tuyết lịch sự gật đầu cười, nói: "Vẫn khá tốt."  

 

Hứa Trường Ca nói: "Millicent, Tiểu Lý buôn bán cao su ở Nam Dương, lần trước không phải cô nói có một đồn điền cao su lớn sao? Tôi nghĩ..."  

  Advertisement

Từ Ngạo Tuyết không đợi ông nói xong đã nói: "Hứa tổng đừng nghĩ, không có khả năng, tôi ghét người trong tên có chữ “Nhàn”!"  

 

Nụ cười trên mặt Hứa Trường Ca lập tức đông cứng lại, bất đắc dĩ ngượng ngùng nói: "Nếu đã như vậy, vậy quên đi."  

 

Ông ta hơi xin lỗi nhìn Tề Đẳng Nhàn, hắn lại là vẻ mặt không sao cả, căn bản không quan tâm.  

 

"Cô Millicent, nếu cô chán ghét tôi như vậy..." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Từ Ngạo Tuyết nhìn về phía hắn, ánh mắt có một chút lạnh lùng.  

 

"Vậy tôi có thể mời cô khiêu vũ không?" Tề Đẳng Nhàn cười hì hì hỏi.  

 

Hứa Ức Ngọc và Hứa Trường Ca bị câu nói của hắn làm cho sửng sốt, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ... Mặt người này sao lại dày như vậy? Còn không hiểu chuyện như vậy?  

 

Từ Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy cái tên mập mạp trước mặt có phần giống với tên rất chán ghét trong ký ức của cô, vì vậy cô lạnh lùng nói: "Tôi có thể cho rằng anh đang chọc tức tôi không?"  

 

Hứa Trường Ca vội vàng đứng ra hòa giải, nói: "Millicent, cô đừng để ý, thằng nhóc này chỉ là thích nói giỡn! Tiểu Lý, còn không xin lỗi cô Millicent đi?"  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Thật xin lỗi! Tôi đã ngưỡng mộ tiếng tăm của cô Miillicent từ lâu, dù sao, lúc cô lên bến tàu ở Nam Dương thì ai mà không biết cô chứ?"  

 

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lúc này mới nhìn khá hơn một chút, cô ta thờ ơ nói: "Quá khen."  

 

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.  

 

“Nhóc mập mạp, anh thật đúng là gan to bằng trời, cái gì cũng dám nói, không sợ cô Millicent tức giận giết anh sao?!” Hứa Ức Ngọc tức giận nói, thiếu chút nữa đưa tay véo khuôn mặt mập mạp của hắn.  

 

"Ha ha ha, em nói xem, nếu như tôi có thể mời được cô ta khiêu vũ, em nhất định phải thừa nhận tôi là người đẹp trai nhất." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.  

 

Hứa Trường Ca cũng không có cách nào lắc đầu, nói: "Tiểu Lý, anh không nên quá lỗ mãng, tiệc rượu hôm nay là đầm rồng hang hổ, có rất nhiều các ông lớn, trong đó không thiếu người chúng ta không thể trêu vào."  

 

Hứa Ức Ngọc cũng nói: "Đúng rồi! Anh cũng không tự nhìn chính mình, còn người đàn ông đẹp trai nhất, bên kia có Tứ Đại Thiên Vương kìa, ai mà không cách xa anh năm con phố?"  

 

Đang nói chuyện, Hoàng Văn Lãng xuất hiện, ngay tức khắc khiến mọi người ở hiện trường xôn xao.  

 

"Xin lỗi các vị, vừa rồi có chút việc làm trễ thời gian, hy vọng mọi người không để ý." Hoàng Văn Lãng mở miệng nói, chắp tay ôm quyền với mọi người.  

 

"Thị trưởng Hoàng khách khí, là chúng tôi đến quá sớm." Mọi người cũng rất nể mặt, đương nhiên sẽ không có người nói loại lời EQ thấp kiểu "Anh đến trễ, phạt rượu ba chén".  

Phải là người như Tề Đẳng Nhàn, vậy mới thật sự có khả năng làm được.  

 

 

Đợi đến sau khi Hoàng Văn Lãng chào hỏi tất cả vị khách có mặt xong, Từ Ngạo Tuyết đi lên, cười nói: "Thị trưởng Hoàng, chúc mừng thăng chức, anh có thể tiến lên một bước nói chuyện không?"  

 

 

Hoàng Văn Lãng cười nói: "Từ tổng, mời!"  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không có hứng thú làm quen với những tai to mặt lớn này ở thành phố Hương Sơn, sau khi để Hứa Ức Ngọc ngồi sang một bên, hắn ngồi vào bàn, chậm rãi uống một ly rượu vang.  

 

 

"Hả? Ngày đó tôi nhìn lầm anh, không nghĩ tới anh là trọng tình nghĩa như vậy." Dương Quan Quan lúc này đi tới, lạnh nhạt nói.  

 

 

"À, cảm ơn ha!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.