Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1354: Tao đập chết mẹ mày bây giờ!!!”



 Sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói ra những lời này bằng giọng điệu kinh thế hãi tục, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà mở to hai mắt, miệng cô ta cũng há hốc ra mà nhìn hắn.  

 

 

“Anh anh anh… Coi anh là phần tử khủng bố đúng là không phải bạc đãi anh một chút nào mà!” Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà nói, lại tiếp tục trợn mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

 

“Cô nói cái gì vậy, tôi cũng có bắt cóc cô đâu! Với lại cô cũng không nhiều tiền bằng nhà họ Quý nữa.” Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường rồi lạnh nhạt nói.   

  Advertisement

Từ Ngạo Tuyết âm thầm run lên một cái, con người này quả đúng là một kẻ cực kỳ to gan lớn mật, bây giờ thì hắn lại còn tính đến chuyện bắt cóc Quý Khải sao? Đây là chuyện mà con người có thể làm ra à?  

 

Hồi xưa đã từng có người của nhà họ Quý bị bắt cóc, kẻ bắt cóc đòi một tỷ từ phía nhà họ Quý, cũng vì vậy mà hiện tại nhà họ Quý có thể nói là bố trí những tầng bảo vệ xung quanh người thân trong gia đình ở một mức độ cực kỳ cao.  

 

Có điều, với khả năng của Tề Đẳng Nhàn, một nhân vật có thể coi là truyền kỳ của lục địa này, thì việc muốn bắt cóc một con người là không thể đơn giản hơn được nữa.  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn nói: “Dù sao thì tôi cũng bị coi là một phần tử khủng bố rồi còn gì, cho dù tôi có làm ra những chuyện như bắt cóc người khác thì cũng là chuyện rất bình thường thôi mà phải không? Tôi còn chưa đi trộm đầu đạn hạt nhân để lừa đảo tống tiền như Tham Lang là đã nhân từ lắm rồi đấy nhé!”  

 

“Ừ, đúng là rất… !” Khóe miệng của Từ Ngạo Tuyết khẽ giật một cái, sau đó cô ta chậm rãi nói tiếp. “Đi đâu thì đừng có nói là tôi quen anh nhé, tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào đối với cái loại phần tử nguy hiểm như anh cả.”  

 

“Từ trước đến nay mối quan hệ giữa hai chúng ta đều trị giá cả mất trăm triệu còn gì, cô cũng đừng có mà tàn nhẫn như vậy chứ.” Tề Đẳng Nhàn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Từ Ngạo Tuyết rồi nói với giọng hết sức dịu dàng.  

 

Từ Ngạo Tuyết thì lại chỉ cảm thấy rùng mình không chịu được, cô ta giơ tay tát thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn dễ dàng tránh thoát được cái tát ấy, sau đó hắn lại cầm một quả lựu đạn giơ lên rồi nói: “Cô đừng có mà làm loạn, ông đây có lựu đạn bỏ túi này, cẩn thận ông đây nổ chết cô luôn bây giờ!”  

 

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng rồi nói: “Con mẹ nó anh đừng có mà giở mấy cái trò này ra với tôi, tôi không thích tí nào đâu! Cái loại người gì đây không biết!”  

 

Sau khi nói xong những lời này, Từ Ngạo Tuyết bèn giật lấy quả lựu đạn trong tay Tề Đẳng Nhàn, dùng ngón tay móc vào chốt lựu đạn rồi giật mạnh một cái, cuối cùng dùng sức quăng nó xuống dưới biển.  

 

Cho dù Tề Đẳng Nhàn có muốn cản lại thì cũng không kịp nữa rồi, Từ Ngạo Tuyết nhìn quả lựu đạn rơi vào trong nước, nở một nụ cười nhạt nhẽo.  

 

“Kể từ nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ tin vào những lời anh nói nữa, cho dù đó chỉ là một dấu chấm câu!” Từ Ngạo Tuyết nhìn về phía rồi nói bằng giọng vô cùng lạnh lẽo. “Không ngờ anh lại dám cầm lựu đạn giả đi lừa gạt những người khác, đúng là cái loại người…”  

 

Thậm chí chữ cuối cùng còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng cô ta.  

 

“Ầm!”  

 

Một tiếng nổ thật to truyền đến, bọt nước và sóng triiều bị xung chấn của vụ nổ làm cho bắn lên tung tóe, lũ tôm cá ở một dải biển hẹp và dài cũng đều bị đánh bay lên bờ.  

 

Có một ngư dân nào đó không nhịn được mà mắng thật to: “Cái thằng chó chết nào dám nổ cá ở địa phận của tao đấy, tao đập chết mẹ mày bây giờ!!!”  

Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Chạy mau!”  

 

 

Hắn cầm lấy tay Từ Ngạo Tuyết rồi lập tức kéo cô ta chạy đi chỗ khác, còn bản thân Từ Ngạo Tuyết thì vẫn đang nằm trong trạng thái ngơ ngác, không hiểu có chuyện gì vừa xảy ra.  

 

 

Chẳng lẽ quả lựu đạn kia không phải hàng giả hay sao?  

 

 

Tại sao sau khi cô ta ném nó vào trong nước thì uy lực mà nó tạo ra lại lớn như vậy?  

 

 

Sau khi đã chạy xa khoảng vài trăm mét, Từ Ngạo Tuyết mệt đến nỗi thở hồng hộc, cô ta hất mạnh tay Tề Đẳng Nhàn ra ngoài không cho nắm nữa, rồi sau đó hỏi bằng giọng vô cùng giận dữ: “Chuyện gì vừa mới xảy ra thế? Quả lựu đạn kia là thật đấy à!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn cô ta rồi nói: “Đúng vậy đấy, tôi không ngờ là cô lại dũng cảm như vậy, còn dám cướp lấy lựu đạn đang nằm trong tay tôi để ném xuống biển bắt cá cơ, Từ tiểu thư ạ!”