Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1408: “Bây giờ tình hình thế nào rồi?”



 Tề Đẳng Nhàn nghe thấy thế thì cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, tình cảm của Dương Quan Quan đối với Lục Chiến Long rất sâu nặng, dù sao thì anh ta cũng là người đại ca mà cô ấy tôn trọng từ tận đáy lòng.  

 

 

Có điều, tình hình lúc đó quá đột ngột, hơn nữa, những tội danh đó cũng là do Lục Chiến Long tự mình chủ động gánh vác.  

 

Lại thêm đám người Viên gia cùng với nhân vật chủ chốt như Triệu Man Nhi lại đột nhiên lật lọng, trực tiếp khiến cho người của phe Phó Phong Vân trở tay không kịp.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cũng không cần phải oán hận quá sâu nặng làm gì, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình đi! Chỉ khi mài thanh đao của mình đủ sắc thì mới có tư cách để đi sát phạt mọi chuyện bất bình ở trên đời.”  

  Advertisement

Hắn giơ tay ra ôm lấy thư ký Dương đang có chút buồn bã, hay nói đúng hơn thì bây giờ hắn đã không còn có thể gọi cô ấy là thư kí Dương nữa rồi, người ta đã từ chức khỏi tập đoàn Hướng thị rồi, bây giờ đang tự mình quản lí Dương gia ở Thượng Hải, nên gọi cô ấy là Dương đại phú bà rồi.  

 

Dương Quan Quan bèn nói: “Nếu như anh đi đến nước Thiên Chủ thì có thể dẫn tôi đi xem được không? Tôi chỉ muốn có nhiều thời gian hơn để ở bên anh mà thôi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Cô vẫn phải để mắt đến Hương Sơn bên này mới được, nếu như cô chạy theo tôi đến nước Thiên Chủ thì chú Hứa chẳng phải sẽ sốt ruột đến chết hay sao? Để lần sau đi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ đưa cô đi thăm giáo đường huy hoàng nhất trên thế giới, để cho Giáo Hoàng đến chúc phúc cho chúng ta.”  

  Advertisement

“À? Được...” Dương Quan Quan đã bị câu nói cuối cùng của hắn lừa đến thần hồn điên đảo, cô ấy dụi đầu vào trong lòng hắn, trên mặt tràn đầy sự hạnh phúc và khát khao.  

 

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, không phải anh đây không muốn đưa cô đi mà là vì tôi đã hẹn trước với Vân Uyển rồi.  

 

Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại của Giang Khuynh Nguyệt.  

 

Có điều, câu nói “Xin chào” của đối phương lại là giọng của đàn ông.  

 

“Ấy, em gái cao kều nhanh như vậy mà đã tìm được bạn trai mới rồi à?” Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc ngẩn người, cảm thấy liệu có phải em gái cao kều cố tình bảo bạn trai của cô ta gọi đến để thị uy hay không.  

 

“Có phải anh Lý Bán Nhàn đó không?”  

 

“Tôi là ông chủ của cô Giang Khuynh Nguyệt, Trịnh Hữu Bân, là cô ấy bảo tôi gọi điện thoại cho anh!”  

 

Giọng nói của Trịnh Hữu Bân truyền đến từ ống nghe, nghe có vẻ đang rất vội vàng.  

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Ồ, thì ra là cậu à, có chuyện gì không?”  

 

Trịnh Hữu Bân lập tức nói với giọng vô cùng vội vã: “Chuyện là thế này, tối hôm qua Giang tiểu thư đã xảy ra chút chuyện và bị người khác dùng xe đâm phải.”  

 

“Cái gì?!” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì không khỏi cau mày: “Bây giờ tình hình thế nào rồi?”  

 

Trịnh Hữu Bân nói: “Tối hôm qua Giang tiểu thư đã đến tham dự tiệc sinh nhật của một minh tinh, vì vấn đề ở bên phim trường nên cô ấy đã đến muộn vài phút và bị bắt quỳ trước cửa cả tiếng đồng hồ. Cô ấy không muốn nuốt xuống cục tức này nên đã trực tiếp quay đầu bỏ đi, kết quả ở trên đường lại bị xe đâm...”  

 

“Hôm qua cô ấy đã hôn mê ở trong bệnh viện suốt cả một đêm, mãi đến sáng sớm ngày hôm nay mới vừa tỉnh lại.”  

 

“Càng đáng giận hơn là, các bác sĩ ở trong bệnh viện, không có lấy một ai bằng lòng kiểm tra và chữa trị cho cô ấy!”  

 

“Cô ấy cũng hết cách rồi nên mới bảo tôi gọi điện thoại cho anh.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, tôi sẽ đến đó ngay đây, ở bệnh viện nào thế? Nhân tiện nói cho tôi nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì?”  

 

Trịnh Hữu Bân giải thích ngắn gọn một lượt tình hình qua điện thoại, khiến cho Tề Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình, con mẹ nó thật là quá đáng!  

Hôm qua Giang Khuynh Nguyệt đã theo lịch hẹn mà đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của một nữ minh tinh tên là Tống Diệu, bởi vì phải ở lại phim trường quay bù một vài cảnh quay nên đã đến muộn mất vài phút, kết quả là nữ minh tinh kia lại bắt cô ta quỳ ở trước cửa hai tiếng đồng hồ! Dù sao Giang Khuynh Nguyệt cũng từng là con gái của phó giám đốc Long Môn Thượng Hải, tính khí cao ngạo, sao có thể chấp nhận loại chuyện như thế được? Vậy nên cô ta đã trực tiếp quay đầu bỏ đi.  

 

 

Sau đó cô ta đã bị xe đâm và hôn mê ngay tại chỗ, được Trịnh Hữu Bân đưa đến một bệnh viện tư nhân tên là “Ái Khang”.  

 

 

Sau khi đến được bệnh viện, bác sĩ nói vấn đề không nghiêm trọng, chỉ là gãy xương và bầm tím mà thôi, quan sát thêm một chút rồi sẽ sắp xếp phẫu thuật.  

 

 

Kết quả là lại kéo dài cả một đêm như thế, hỏi bác sĩ mấy lần, bác sĩ đều nói mấy lời nhảm nhí như quan sát quan sát!  

 

 

Trịnh Hữu Bân cũng không hiểu gì về y thuật, chỉ có thể kiềm chế sự lo lắng mà tiếp tục chờ đợi, đợi mãi đến sáng sớm, bệnh viện bên này lại nói là bọn họ không chữa trị vết thương này nữa, bảo Trịnh Hữu Bân lựa chọn bệnh viện khác.  

 

 

Điều này làm cho Trịnh Hữu Bân nổi khùng ngay tại chỗ, có điều, vết thương của Giang Khuynh Nguyệt quan trọng hơn nên cậu ta đã ngay lập tức chuẩn bị chuyển viện.