Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1410: “Thế thì bệnh viện này cũng không cần mở nữa đâu.”



 

 “Cơ mà cậu biết nắn xương thì có sao chứ, nắn xong xương rồi, đến lúc đi ra khỏi bệnh viện thì lại bị đánh gãy thôi!”  

 

Viện trưởng Ngô chanh chua cay nghiệt nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã nối xong xương tay cho Giang Khuynh Nguyệt chỉ trong chốc lát thì không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác, sau đó lại bật cười với vẻ chế nhạo.  

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên tối sầm, hắn lạnh lùng nói: “Bệnh viện là nơi chữa bệnh cứu người, cô ấy đã bị thương, tại sao các người lại không chữa trị? Còn nữa, cho dù có chuyển viện thì tại sao lại từ chối việc dùng xe cứu thương để đưa cô ấy đi? Đây là chuyện mà bệnh viện các người nên làm à?”  

 

Viện trưởng Ngô hừ lạnh một tiếng và nói: “Cậu đang sủa cái gì thế hả? Dạy tôi cách làm việc à, cậu còn chưa có tư cách đó đâu!”  

 

“Đây là bệnh viện mà tôi mở ra, tôi muốn sắp xếp như thế nào thì sắp xếp thế đó.”  

 

“Nếu cậu có ý kiến thì tại sao lúc đầu lại đưa người vào đây?”  

 

“Tôi mở bệnh viện, tôi cứ không cứu cô ta đấy, muốn chuyển viện, tôi cũng không cho xe cứu thương đưa đi đấy!”  

 

“Ấy, sao nào?”  

 

“Tôi cứ thích thế đấy!”  

 

Câu nói này của viện trưởng Ngô khiến cho hai người là em gái cao kều và Trịnh Hữu Bân đều tức đến mức suýt chút nữa đã vẹo cả mũi.  

 

Giang Khuynh Nguyệt là người bị hại trực tiếp, mà Trịnh Hữu Bân cũng có thể nói là người bị hại gián tiếp, dù sao thì công ty giải trí của Trịnh gia đã đầu tư nhiều như vậy vào trên người cô ta, nếu bởi vì chút chuyện ngoài ý muốn này mà bị hủy hoại, vậy há chẳng phải là sẽ mất hết vốn liếng hay sao?  

 

“Bây giờ, mau chóng cút đi cho tôi! Đừng có ở lì trong bệnh viện của chúng tôi nữa! Nhân tiện thanh toán cả hai mươi vạn tiền viện phí đi!” Viện trưởng Ngô khoanh hai tay lại, cười khẩy và nói.  

 

Phía sau lưng bà ta đột nhiên xuất hiện một đám bảo vệ của bệnh viện, ai nấy đều béo tốt săn chắc, vừa nhìn đã biết là rất giỏi đánh nhau.  

 

Trịnh Hữu Bân tức giận nói: “Cái gì? Hai mươi vạn? Bệnh viện của các người đã làm gì rồi chứ? Tôi không truy cứu việc các người cố tình kéo dài bệnh tình là đã khá lắm rồi, thế mà còn dám lừa gạt tôi à!”  

 

Viện trưởng Ngô cười khẩy và nói: “Hôm qua lúc cậu đưa cô ta vào đây, chúng tôi đã bỏ ra cáng cứu thương, bỏ ra nhân công mà? Sau đó còn mở cả máy thở nữa, mặc dù không dùng đến nhưng những thứ này đều là tiền chứ là gì! Hai mươi vạn, không được thiếu một cắc, nếu như các người dám không đưa tiền thì hôm nay tôi sẽ đánh gãy chân các người ở đây!”  

 

“Chỗ này của bà là xã hội đen hay là bệnh viện thế hả?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.  

 

“Bệnh viện Ái Khang của chúng tôi chính là như vậy đấy, chúng tôi trâu bò như thế đấy, sao nào? Tôi mở ra bệnh viện, tôi đặt ra quy định đấy!” Viện trưởng Ngô nói với giọng phách lối.  

 

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện ra một nụ cười, hắn nói: “Thế thì bệnh viện này cũng không cần mở nữa đâu.”  

 

Viện trưởng Ngô nghe thấy vậy thì lập tức cười phá lên với giọng càn rỡ và nói: “Cậu cho rằng mình là ai chứ? Cậu có biết bệnh viện Ái Khang của chúng tôi mỗi năm đóng góp bao nhiêu tiền thuế cho Hương Sơn không? Cậu là cái thá gì mà nói không cho mở là không cho mở?”  

 

Đám người ở bên cạnh viện trưởng Ngô cũng nhao nhao nở nụ cười khinh bỉ.  

 

Những năm nay, bệnh viện Ái Khang đã làm ra rất nhiều chuyện rồi.  

Rất nhiều sản phụ đã xảy ra chuyện trong khi sinh con ở đây, thậm chí có gia đình còn giương biểu ngữ chuẩn bị nhảy lầu, cuối cùng chẳng phải đều đã giải quyết ổn thỏa hay sao?  

 

 

“Đưa em gái cao kều đến bệnh viện khác để làm kiểm tra trước đã, nếu như vết thương có tình huống gì mới thì bệnh viện này sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!” Tề Đẳng Nhàn nói với Trịnh Hữu Bân.  

 

 

“Được!” Trịnh Hữu Bân vội vàng đồng ý.  

 

 

Viện trưởng Ngô phì cười và nói: “Giao hai mươi vạn tiền viện phí ra đây đã rồi hẵng đi! Nếu không thì đừng có trách thuộc hạ của tôi ra tay độc ác!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn mà đi lên phía trước, giáng xuống một cái bạt tai và đánh con mụ già đang lải nhải không ngớt này ngã văng ra đất.  

 

 

Viện trưởng Ngô ngã xuống đất rồi trực tiếp ngây ngẩn cả người, bà ta ôm lấy mặt mình, đầu óc mơ hồ.