“Ông Lương, ông nhất định phải báo thù cho thái tử đấy!”
Tống Diệu khóc sướt mướt và phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, diễn xuất này một nửa là thật một nửa là giả, chỗ nước mắt kia đúng thật là bị Tề Đẳng Nhàn dọa cho chảy ra.
Lương Diệp lại mất nhiên nhẫn mà đẩy Tống Diệu sang một bên và lạnh lùng nói: “Cút sang bên kia!”
Advertisement
“Bố!” Sau khi nhìn thấy Lương Diệp, Lương Kiêu ngay lập tức kêu lên một cách ấm ức.
Con cái cho dù có lớn đến đâu, khi bị người khác bắt nạt hoặc gặp chuyện ấm ức thì vẫn luôn muốn bố mẹ đứng ra chắn gió che mưa cho mình.
Tống Diệu nhìn thấy Lương Kiêu bị Tề Đẳng Nhàn giáng cho một cái bạt tai, ngay cả vệ sĩ của Lương Kiêu cũng bị trúng đạn và ngã lăn ra đất thì sắc mặt không khỏi biến đổi.
Ngay một giây sau, họng súng của Tề Đẳng Nhàn chuyển đến trên người cô ta.
“Đừng đừng đừng, đừng nổ súng, đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý...” Tống Diệu sợ đến tái mét mặt mày, cô ta nói với vẻ nơm nớp lo sợ.
“Cô đề cao bản thân quá rồi đấy.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười khinh bỉ, hắn dùng họng súng nóng bỏng vén vạt áo của cô ta ra và nhìn thoáng qua một cái: “Thường thôi.”
Câu nói này mang theo sự giỡn cợt và sỉ nhục, thực sự khiến cho Tống Diệu vô cùng tức giận.
Có điều, trong tay đối phương có súng, cô ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống!
“Thái tử à, mày còn không xứng để làm một con ma cà bông! Người ta làm ma cà bông chí ít còn có thể chém người, còn mày thì sao, một kẻ thất bại.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.
Lương Kiêu nói với giọng hổn hển: “Mày có dám cho tao một cơ hội để gọi người không!”
Tống Diệu cũng phấn chấn trở lại, cô ta nói: “Không sai, anh đừng có mà quá tự phụ, anh dám đánh thái tử, nếu như để cho ông Lương biết được, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu! Cả cái Hương Sơn này sẽ không có ai có thể bảo vệ được anh đâu!”
Lần trước Lương Kiêu chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Tề Đẳng Nhàn là do cái tên ngốc ông chủ Quan quá vội vàng thể hiện bản thân mà bước đến tát cho Hoàng Kỳ Bân hai cái.
Điều đó khiến cho Lương Kiêu bỗng chốc trở thành phe đuối lý, cuối cùng còn bị Tề Đẳng Nhàn vu cáo rằng hắn ta hít thuốc phiện và bị Hoắc Đa tống vào trại tạm giam vài ngày...
Hắn ta vốn tưởng rằng hôm nay chính là một cơ hội tốt để hành chết Tề Đẳng Nhàn, ai mà ngờ được cái tên này lại kì lạ đến như thế, ngay cả súng cũng không thèm sợ!
“Được, hôm nay mày chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Còn nữa, một khoản tiền lớn như một tỷ, nếu như không có cái gật đầu của bố mày thì cũng chưa chắc mày đã lấy ra được.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Một tỷ? Đến lúc đó tao sẽ đốt cho mày một triệu tỷ tiền âm phủ!” Lương Kiêu nghiến răng nghiến lợi bò dậy, móc điện thoại ra và gọi cho bố mình.
“Bố, bố mau đến cứu con đi, bây giờ đang có người dí súng vào đầu con!”
“Bây giờ con đang ở chỗ Tống Diệu, bố mau chóng mang người qua đây, cái tên này rất kì lạ, võ công rất cao, còn không sợ súng...”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Kiêu nở nụ cười độc ác và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày cứ ở đó chờ chết đi!”
Tề Đẳng Nhàn ra tay nhanh như chớp, chát một cái vả vào trên mặt Lương Kiêu và nói: “Nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng vào, cười cái gì mà cười? Cười lên trông gớm chết đi được!”
Lương Kiêu bị cái tát này đánh cho nằm bẹp xuống đất thêm một lần nữa, hắn ta tức đến sùi cả bọt mép!
Tống Diệu ở bên cạnh thấy Lương Kiêu đã gọi được cứu binh rồi thì nhất thời có thêm tự tin, cô ta cười khẩy và nói: “Ngạo mạn đến thế cơ à? Hừ, lại còn muốn bắt tôi xin lỗi con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia sao? Đợi đến khi ông Lương giết chết anh rồi, tôi sẽ từ từ tính sổ với con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia!”
“Tưởng rằng ôm được cái đùi của Từ lão quái thì có thể phách lối, có thể vênh váo ở trước mặt tôi hay sao?”
“Cái tôi có chính là thủ đoạn khiến cho cô ta phải hối hận!”
“Ưm ưm ưm...”
Những lời tự phụ của Tống Diệu còn chưa kịp nói hết thì đã đột nhiên không nói ra được nữa.