Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1425: Thứ sức mạnh cá nhân này quả thực quá đáng sợ!



 “Thế mà lại là hắn, tên mập đó!” Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Quý Khải cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây?” 

 Ba người bị cái chân của Tề Đẳng Nhàn quét trúng tất nhiên là chỉ có con đường chết mà thôi. 

 Sau khi hắn liên tục giết chết bốn người, kẻ có động tác nhanh nhất trong số những tên bắt cóc đang mò súng kia bây giờ mới cầm được súng lên và mở chốt an toàn. 

 Trong tay người này là một khẩu AK47, anh ta nhắm thẳng vào trán của Tề Đẳng Nhàn và bóp cò! 

 Chế độ hoàn toàn tự động. 

 Chỉ có điều, ngay khi viên đạn đầu tiên vừa mới bắn ra, cái đầu của Tề Đẳng Nhàn đã nghiêng sang một cái, cả người cũng lướt về phía trước, trong lúc tiến về phía trước, hai bàn tay đi ra từ dưới sườn và đồng thời đánh về phía trước theo hai hướng trái phải! Hai bàn tay bụp bụp hai tiếng vỗ vào hai bên eo của tên bắt cóc, khiến cho tên bắt cóc đau đến mức ngay lập tức mất đi tri giác, khẩu AK này cũng chỉ bắn ra được một viên đạn thôi. 

 Vào lúc này, quả thận của tên bắt cóc đã trực tiếp vỡ tan thành bùn! 

 Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không cho những tên bắt cóc còn lại thời gian để phản ứng, hắn vặn người như thiên thần hạ phàm rồi lại đánh ra một nắm đấm, tiếp theo là một cú “Hổ xoay người” đánh chết một tên, sau đó lại lao về phía trước, một cú “Cung tên bắn hổ” làm nổ tung đầu của một tên bắt cóc, thuận thế bước về phía trước và đồng thời tung ra một chiêu “Cú đấm xoay người”, lại lần nữa đánh vỡ hạ bộ của một tên. 

 Những tên bắt cóc bị hắn đụng phải dường như là chỉ chạm mặt một cái thôi là đã chết ở trong tay hắn rồi! 

 Những tên bắt cóc này phối hợp lại với nhau khiến cho những vệ sĩ tinh anh của Quý Khải không chống lại được dù chỉ một hiệp. 

 Nhưng khi Tề Đẳng Nhàn ra tay thì những tên bắt cóc này ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có. 

 Thứ sức mạnh cá nhân này quả thực quá đáng sợ! 

 Có một tên bắt cóc bị thủ đoạn giết người hung hãn của Tề Đẳng Nhàn dọa cho sợ đến vỡ mật, anh ta ba chân bốn chẳng muốn chạy đi, thế nhưng còn chưa kịp sải bước thì đã cảm thấy gáy mình bỗng chốc đau nhức, sau đó, anh ta nhìn thấy một đống những thứ màu trắng mang theo máu tươi bay đến trước mặt của mình, giống như cái óc lợn mà ngày thường bản thân thích ăn nhất ở trong tiệm lẩu... 

 Tề Đẳng Nhàn không hề nương tay mà điên cuồng giết chóc, ngay cả những thứ đồ trang trí ở trong phòng cũng không được tính là chướng ngại vật ở trong mắt hắn, khi bị hắn đụng vào, chúng ngay lập tức vỡ nát tan tành. 

 Tề Đẳng Nhàn một mình trình diễn một màn thảm sát, mười mấy tên bắt cóc ở trong phòng toàn bộ đều chết trận dưới nắm đấm và cú đá của hắn. 

 “Mày mày mày, Lý Bán Nhàn... thế mà lại là mày! Chính mày đã bảo bọn chúng bắt cóc tao có đúng không?” Quý Khải run rẩy nói. 

 “Trong đầu cậu toàn là bã đậu à? Ông đây bắt cóc cậu mà còn phải đến đây cứu cậu hay sao?” Tề Đẳng Nhàn tóm lấy Quý Khải và dứt khoát kéo anh ta đi ra bên ngoài căn nhà. 

 Quý Khải lại bị một loạt những biến cố và căn nhà đầy xác người kia dọa cho đầu óc chó chút mơ hồ, anh ta run rẩy nói: “Nhỡ đâu mày diễn khổ nhục kế gì đó thì sao? Mày bảo bọn chúng đến bắt tao, sau đó lại đến cứu tao, để tao ghi nhớ ân huệ của mày, không gây phiền phức cho mày nữa...” 

 Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì bất chợt cười khẩy, cái tên Quý Khải này thật là đáng yêu mà! 

 Tiếng động ở căn nhà bên này đã thu hút sự chú ý của những tên du côn còn lại trong làng chài, bọn chúng thi nhau xách vũ khí chạy về phía bên này. 

 Tề Đẳng Nhàn kéo Quý Khải đi xuyên qua làng chài có môi trường phức tạp này, nếu như không tránh được thì sẽ thẳng tay giết chết. 

 Dù sao thì đám người này cũng chẳng phải loại người gì tốt đẹp, nguyên một đám làm chuyện phi pháp, trên lưng ít nhiều gì cũng cõng vài mạng người, hắn có thể giết chết bọn chúng mà không hề ghê tay. 

 Quý Khải nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn giết người đến phát điên thì bỗng chốc càng thêm sợ hãi. 

 Đúng là mình đã bị bắt cóc, thế nhưng đám bắt cóc đó rõ ràng chỉ là đến vì tiền mà thôi, thế nhưng cái tên mập tên là “Lý Bán Nhàn” ở trước mắt này thì lại giết người như đồ tể trong lò mổ gà vậy, cứ giơ tay lên là lại chém xuống một nhát mà không cả thèm chớp mắt. 

 Máu của đám bắt cóc kia đã tưới đẫm cả người anh ta rồi, thế nhưng cái tên mập ở trước mắt này thì lại chẳng hề có chút biểu cảm nho nhỏ nào khi đánh vỡ đầu của một người khác... 

 Trước đây mình đã từng đắc tội với cái tên này, rơi vào tay cái tên này chưa chắc đã khá hơn rơi vào tay bọn bắt cóc kia đâu nhỉ? 

 Quý Khải bị Tề Đẳng Nhàn xách ở trên tay, cảm thấy bản thân mình thật là nhỏ bé và bất lực. 

 Không bao lâu sau, Tề Đẳng Nhàn đã đưa Quý Khải thoát khỏi vòng vây và trốn ra khỏi làng chài.