Tề Đẳng Nhàn bưng chén trà lên, hờ hững nhìn Ngọc Tầm Duyên, nói: "Cô thì tính là cái gì, mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô mà xứng sao?”
Ánh mắt Ngọc Tầm Duyên lạnh lùng, nói: "Được rồi, tôi đã sớm nghe qua công phu của cậu đã luyện thành thần, cũng không biết là thật hay giả! Hôm nay, chi bằng để tôi tới học tập một chút?!”
Lôi Thiên Tứ nhíu mày, ho khan một tiếng, nói: "Ngọc tiểu thư!”
Advertisement
Ngọc Tầm Duyên cau mày, không nói gì nữa.
Tề Đẳng Nhàn lại nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của cô ta, đã đứng bật dậy, một tay bưng chén trà, một tay buông thõng ở bên cạnh, nói: "Cũng được thôi, tôi nể mặt Tiểu Long, không lấy cái mạng này của cô. Nhưng nếu cô khiêu khích tôi nhiều lần như vậy thì hôm nay, một ngày đại hung, đã được định ra! ”
Nghe lời vô cùng cuồng vọng mà Tề Đẳng Nhàn nói ra, đáy mắt Ngọc Tầm Duyên không khỏi toát ra vẻ tức giận.
Advertisement
Cái gọi là giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, cô ta chính là thiên tài ở thời đại trước, trong lòng tự nhiên sẽ có sự kiêu ngạo.
Mắt thấy Lôi Thiên Tứ đã sắp đồng ý yêu cầu của cô ta rồi, vậy mà nửa đường lại có một Tề Đẳng Nhàn bước ra quấy rầy, đối phương lại nói ra lời vô cùng kiêu ngạo, không hề để trưởng bối như cô ta vào trong mắt, điều này làm cho cô ta rất tức giận.
“Được được được, tôi đã sớm nghe nói đến phá vỡ hư không, kiến thần bất hoại đã vượt ra khỏi sức mạnh của nhân loại, hôm nay để cho tôi xem thử chút đi!” Ngọc Tầm Duyên lạnh lùng nói.
Cô ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng dung mạo lại tựa như chưa tới ba mươi, đây cũng không phải là do bảo dưỡng tốt, mà là vào lúc còn trẻ đã luyện được Kỹ Bảo Đan, khóa chặt khí huyết toàn thân, khiến cho tốc độ suy yếu của khí huyết chậm lại, cả người thoạt nhìn tự nhiên cũng sẽ trẻ tuổi hơn.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng giơ tay trái lên, trên bàn tay đang nâng một chén trà, hắn nhìn Ngọc Tầm Duyên, hờ hững nói: "Nếu cô có thể làm cho trà ở trong chén trà này của tôi đổ ra ngoài, thì cô sẽ thắng!”
Đừng nói là Ngọc Tầm Duyên, ngay cả Lôi Thiên Tứ là người ngoài cuộc nghe thấy lời như vậy, cũng không khỏi cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đã quá mức cuồng vọng rồi.
Lôi tổng quản là một người trong nghề luyện võ, nhưng hành động của Tề Đẳng Nhàn như vậy, vẫn làm cho ông cảm thấy có chút khinh thường.
Công lực của Ngọc Tầm Duyên cũng không kém đâu, Tề Đẳng Nhàn dùng một tay để đối phó với cô ta, hơn nữa còn không để cho trà trong chén đổ ra ngoài? Không khỏi quá mức khó tin rồi.
“Được!”
Ngọc Tầm Duyên cũng không nhiều lời, trả lời một tiếng, người đã động rồi.
Ở trong mắt của Lôi Thiên Tứ, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Ngọc Tầm Duyên cũng đã vọt đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mà động tác kế tiếp của cô ta, thì ngay cả một chút ông cũng nhìn không rõ, chỉ cảm thấy giống như đang cưỡi ngựa xem hoa, mơ hồ hồ hồ.
Ngọc Tầm Duyên vừa đi tới đã ra một chiêu Xà Hình, cánh tay trắng nõn giơ lên, tựa như độc xà, xì xì thè lưỡi, đánh vào huyệt ở sau tai của Tề Đẳng Nhàn.
Huyệt sau tai là yếu hại của cơ thể con người, huyệt vị này rất mềm mại, một khi bị đánh trúng, nửa đầu đều đau như muốn nứt ra.
Nếu là người có công lực tầm thường một chút, gặp phải một chiêu đột nhiên xuất hiện của Ngọc Tầm Duyên này, không thể nào mà phản ứng kịp được, sẽ bị đánh chết tại chỗ.
Nhưng công lực của Tề Đẳng Nhàn cao bao nhiêu?
Ngọc Tầm Duyên vừa mới nhấc bước phát lực, hắn đã dự đoán được cách đánh của đối phương rồi, sau đó nghiêng đầu, tránh khỏi ngón tay nhìn như vô hại nhưng thật ra lại có sức sát thương khủng bố của Ngọc Tầm Duyên.
Một chiêu không trúng, Ngọc Tầm Duyên lập tức muốn chuyển sang chiêu khác, đồng thời đi theo một bước, sát chiêu tiếp theo đã sắp đánh ra theo.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại ở lúc mấu chốt khi mà cô ta sắp khống chế được tiết tấu tấn công, thì bỗng nhiên lại ra tay, tay phải vừa nhấc lên, hai đầu ngón tay khép lại như kiếm, tựa như giấu kim trong bông, lặng yên không một tiếng động mà âm thầm đâm vào bụng của Ngọc Tầm Duyên.
Đổi lại là một võ sư khác, thì sẽ không thể nào mà phát hiện được, lập tức sẽ bị một ngón tay này chọc thủng đan điền, ngã xuống đất ngay tại chỗ.