Hồng Thần Sách biết rằng Tề Đẳng Nhàn đang muốn ép chết ông ta, đối mặt với cú đấm dữ dội đang hướng thẳng về mặt mình của Tề Đẳng Nhàn, ông ta cau mày và nghiêng đầu né tránh.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn đã lập tức gập bàn tay còn lại vào bên trong, ấn khuỷu tay một cái và đánh về phía má của Hồng Thần Sách!
Đây là chiêu “Mãnh hổ leo núi” của Thái cực, chỉ có điều, Hồng Thần Sách không đỡ được chiêu đầu tiên nên chiêu thứ hai đương nhiên sẽ không cần “leo” nữa mà có thể đánh thẳng vào mặt ông ta.
Hồng Thần Sách dường như đang chờ đợi khoảnh khắc này, ông ta kiễng chân lên một cái, tay phải làm một động tác xoay tròn, che lấy một bên má và tiếp đó là một cú đẩy mạnh mẽ.
Khi sức mạnh bị đánh bật trở lại, Hồng Thần Sách thuận thế xoay người.
Trong trận chiến giữa các cao thủ như vậy, việc quay đầu lại là điều vô cùng cấm kỵ, bởi vì như thế sẽ rất dễ bị truy đuổi và đánh chết.
Nhưng dường như Hồng Thần Sách đã có biện pháp đối phó rồi, khi xoay người lại, ông ta giơ ngón chân lên và cắm thẳng xuống đất, bùm một tiếng, đế giày nổ tung, cả người ông ta bắn văng ra ngoài.
Tề Đẳng Nhàn tách hai chân ra, toàn thân dường như đã trở nên vụng về, hắn sải bước đuổi theo ông ta với những bước chân như một con vịt.
Hồng Thần Sách lợi dụng khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn, dùng lực đẩy để quay người lại rồi chạy về phía trước, chuyện này kể ra thì dài dòng nhưng thực chất tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Sự truy đuổi của Tề Đẳng Nhàn cũng đáng sợ không kém, hắn từng bước đuổi theo như một con vịt, tuy trông xấu xí nhưng tốc độ lại rất nhanh và không hề thua kém Hồng Thần Sách dù chỉ một chút.
Hồng Thần Sách trong nháy mắt đã đi tới mép tường của khoảng sân, ông ta dùng hai tay đẩy mạnh vào tường, rầm một tiếng, bức tường bê tông cốt thép lập tức sụp đổ như khối đậu phụ mềm mại.
Ông ta mượn lực đẩy này để xoay người lại, giơ cánh tay ra và đánh thẳng về phía mặt Tề Đẳng Nhàn!
Một chiêu này giống như sự thăng hoa bất ngờ trong sáng tác văn chương vậy, ông ta lao đến bên mép tường và làm đổ bức tường, mượn lực đó để xoay người và đánh ra một chiêu “Long cổn vân” này của mình.
Ngay lúc Tề Đẳng Nhàn đang định giơ tay lên để chặn lại thì cánh tay của ông ta lại run lên bần bật và đung đưa bất định, ngón tay dường như đang muốn tóm lấy cái tai của Tề Đẳng Nhàn.
Việc đánh ra toàn lực trong một chiêu này khiến cho sắc mặt của Hồng Thần Sách trở nên vô cùng khó coi, mặt đỏ như máu, trông chẳng khác nào Quan Công cả!
Từng sợi gân xanh trên cánh tay của ông ta nổi lên như sấm, cơ bắp vặn thành cục sắt, kiên cố đến mức không thể phá vỡ!
Có thể thấy rằng loạt đòn tấn công của Tề Đẳng Nhàn đã đẩy ông ta vào tình thế như thế nào mà lại khiến cho ông ta không ngần ngại mượn ngoại lực để quay lại và phản công.
Một đòn như vậy có thể tạo nên sự khác biệt giữa chiến thắng và thất bại!
Khi những ngón tay đó lao đến, hai tai của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên kéo vào bên trong, áp sát vào và bịt kín lỗ tai lại.
Hành động này tất nhiên đã tránh được những ngón tay đang lao đến.
Nhưng bả vai của Hồng Thần Sách lại lập tức sụp xuống, chân trước giẫm lên mặt đất một cái và mang theo một lực xoắn ốc, biến thành một cái phách quyền và đánh mạnh về phía bả vai của Tề Đẳng Nhàn!
Một cú đấm như vậy có thể làm vỡ vàng và làm nứt đá!
Sức mạnh từ cú giậm chân đó của ông ta khiến hai người đang ở trong nhà là Lôi tổng quản và Lôi Thiên Tứ cảm nhận được một trận động đất rất mạnh, như thể thực sự có một trận động đất lớn sắp xảy ra rồi vậy!
“Lâm!”
Tề Đẳng Nhàn trợn hai mắt lên và đột nhiên nói ra một câu khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!