Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1718: Trả lời tôi đi!”



Tai của Tề Đẳng Nhàn thính đến mức tất nhiên nghe được lời Ngọc Tiểu Long nói.  

             Điều này làm cho anh cảm thấy khó chịu, có cần hạ nhục người khác như vậy không?  

             Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lên sân khấu, trên mặt tất cả kẻ thù đang nhắm vào tàu thuyền Lôi thị đều không khỏi nở nụ cười khinh bỉ.  

             Quả nhiên như bọn họ suy đoán, Tề Đẳng Nhàn phải chống lưng cho tàu thuyền Lôi thị!  

             Tuy nhiên, trong tình huống mọi người cùng muốn lật đổ của tàu thuyền Lôi thị thì một mình anh có thể  trụ được bao lâu? Họ không tin rằng lần này Tề Đẳng Nhàn có thể cứu được tòa nhà sắp sập!  

             Cho dù lần này anh có lấy ra thêm 50 tỷ lượng vàng để cứu tàu thuyền Lôi thị, e rằng cũng không làm nên chuyện gì. Dù sao thì lần này các thế lực hàng đầu như Tài phiệt Thượng Tinh và Hội Huyền Dương cũng ra tay.  

             Hơn nữa, một số người còn nắm giữ rất nhiều tin tức bẩn thỉu về tàu thuyền Lôi thị, đến lúc đó cùng nhau tung ra ngoài, không ai có thể lấp được lỗ hổng lớn đó.  

             Tề Đẳng Nhàn đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, bước tới trước mặt Lôi Chấn Kỳ, bắt tay anh ta, cười nói: "Cầu xin Thánh chủ phù hộ cho anh, Amen!"  

             Lôi Chấn Kỳ hơi cúi đầu nói: “Cám ơn giám mục Tề.”  

             "Hôm nay anh ta mặc đại hồng y tới đây, quả nhiên là muốn dựa vào địa vị tổng giám mục khu phía Nam để ủng hộ Lôi gia!" Lục Thái lạnh lùng nói.  

             "Nhưng thứ này cũng chả làm được mẹ gì hết. Anh là loại tổng giám mục gì thì trong lòng mọi người đều biết rõ! Huống hồ, ở chỗ chúng ta cũng không quá tin tưởng vào Thánh giáo." Trần Bá Hạ cười lạnh nói.  

             Mạnh Thiên Sanh cũng nói: "Chỉ là một tổng giám mục hèn kém không thể bảo vệ được tàu thuyền Lôi thị! Mặt mũi của anh ta cũng không dễ dùng như vậy."  

             Đám kẻ thù đều chế nhạo nói những lời châm chọc mỉa mai, dù sao thì họ cũng không để Tề Đẳng Nhàn bỏ đi này vào mắt.  

             Lý Toàn Chân liếc nhìn Tôn Dĩnh Thục một cái, chỉ cần có được một phần cổ phần nhất định trong tàu thuyền Lôi thị, cô ta có thể coi đây là điểm tựa để cạy mở quyền lực của Tôn Dĩnh Thục!  

             Tôn Dĩnh Thục hiện kiểm soát phần lớn quyền lực ở thị trường Hoa Quốc, việc cô ta phải làm là đá Tôn Dĩnh Thục ra khỏi đây hoàn toàn.  

             "Một đám ngốc đều muốn đến xem náo nhiệt của mình đúng không? Thật sự rất tốt!" Tề Đẳng Nhàn cười lạnh trong lòng, cảm nhận được trong những ánh mắt kia tràn đầy sự ác ý và chế giễu.  

             Lôi Chấn Kỳ không khỏi khẩn trương hỏi: "Giáo hoàng thật sự sẽ đến sao? Tại sao ông ấy còn chưa xuất hiện?"  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh có bao giờ nhìn thấy Boss xuất hiện ở ngay làng Tân thủ chưa?”  

             Lôi Chấn Kỳ sửng sốt nói: "Có đấy, trong game của Hidetaka Miyazaki không phải thường xuyên phái Boss đến canh giữ lối vào làng Tân thủ để đánh người chơi sao?"  

             Tề Đẳng Nhàn nghe xong cũng thấy sửng sốt, cái quái gì vậy... còn có thể nói chuyện phiếm được nữa không? Tại sao lại nói về lão đạo tặc Miyazaki làm gì?  

             Trước đây anh từng xem Dương Quan Quan chơi "Sekiro" rất hăng say, cảm thấy bản lĩnh học võ của mình không tệ thì khi chơi loại trò chơi hành động này chắc hẳn sẽ rất trâu bò. Kết quả rằng bị đánh cho thành "con chó".  

             Đang chơi "Dark Souls 3", vừa ra ngoài đã bị Boss Guda ấn xuống đất chà xát.  

             Khi "Elden Ring" vừa ra mắt, mới đặt chân đến ngã ba đã bị một thủ vệ đại thụ cầm cây kích hoàng kim chém thành từng mảnh (ngơ ngác)...  

             Vì thế, anh có phần oán hận lão đạo tặc Miyazaki này.  

             “Trả lời tôi đi!” Lôi Chấn Kỳ không khỏi căng thẳng.  

             "Anh yên tâm đi, Giáo Hoàng sẽ tới." Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài, bất đắc dĩ nói.  

             Lôi Chấn Kỳ nhẹ nhàng thở ra nói: "Chỉ cần có thể bảo đảm ông ấy sẽ đến là tốt rồi. Chỉ có ông ấy mới có thể trấn áp được những kẻ đang bừng bừng dã tâm này!"  

             Đương nhiên, Giáo hoàng xuất hiện thì khỏi phải nói. Ông ấy tự mình lộ diện ký hợp đồng với tàu thuyền Lôi thị. Nếu có ai dám thịt tàu thuyền Lôi thị thì đó sẽ là một cái tát vào mặt ông ấy, là không nể mặt ông ấy, là đối nghịch với Thánh chủ! Đến lúc đó, giáo đồ trên khắp thế giới đều sẽ cùng nhau tấn công... Những kẻ có tiền tin vào Thánh giáo cũng không ít.  

             "Bây giờ chúng ta bắt đầu đi, ngài ấy sẽ sớm xuất hiện." Tề Đẳng Nhàn nói với Lôi Chấn Kỳ.  

             “Hay là chúng ta đợi ông ấy đến rồi tuyên bố bắt đầu?” Lôi Chấn Kỳ cau mày: “Vì Giáo hoàng, trì hoãn cuộc họp báo một chút cũng có thể coi là tôn trọng.”  

             “Cứ làm đúng giờ đi!” Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, trầm ngâm gì đó nói.  

             Lôi Chấn Kỳ nghe ý kiến ​​của anh, sau đó mời từng khách mời ngồi vào chỗ, tuyên bố buổi họp báo sắp bắt đầu.  

             Đám kẻ thù trên tàu thuyền Lôi thị đều tới đây để xem trò vui. Đồng thời, bọn họ cũng muốn xem thái độ của Lôi gia đối với chuyện này như thế nào.  

             Tề Đẳng Nhàn sẽ ra mặt ủng hộ Lôi gia, điều này không làm họ ngạc nhiên, đồng thời họ cũng không cảm thấy kính sợ gì. Dù sao thì mọi người đều biết anh là loại tổng giám mục gì, không mấy quan tâm đến anh.  

             "Dù sao tôi cũng là Tổng giám mục khu phía Nam, sao những người này dám phớt lờ ta, để lão bệ hạ sớm tới tát mạnh vào mặt ngươi!" Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm.  

             Lôi Chấn Kỳ bật micro, bình tĩnh nói: “Tàu thuyền Lôi thị đã trải qua nhiều thập niên sóng gió, hiện tại đang là một người mê mang đứng ở giữa ngã tư đường.”  

             Lời mở đầu của anh ta rất đơn giản, đi thẳng vào vấn đề.  

             Lôi Chấn Lân lặng lẽ ngồi ở một bên, Lôi Tuyết Kiều nói: “Chú hai, cháu nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại. Tên họ Tề kia không thể khống chế được Quần Lang sẵn sàng xẻ thịt Lôi gia chúng ta này! Võ công của anh ta rất cao nhưng cũng khổng thể vì chuyện này mà đại khai sát giới chứ? Huống hồ, nhiều người như vậy, anh ta cũng không giết hết được."  

             Lôi Chấn Lân thầm nghĩ: "Giết không hết ư? Nếu anh ta thật sự không có ràng buộc trần thế thì chỉ cần động tay một cái, chỉ một giây có thể lấy đầu bọn họ xuống làm cầu đá đấy!”  

             Anh ta không trả lời Lôi Tuyết Kiều, cũng hoàn toàn không lo lắng, chỉ bình tĩnh lắc đầu nói: “Cứ yên tĩnh nhìn là được. Đây là quyết định của ông nội cháu trước khi đi.”  

             Lôi Tuyết Kiều tức giận ngậm miệng, cảm thấy chuyện này quá ấu trĩ, dù sao giao sự sống chết của tàu thuyền Lôi thị vào tay người ngoài, có vẻ có chút không hợp lý và ổn trọng.  

             "Lôi Chấn Kỳ tôi mặc dù là con trai cả của Lôi gia nhưng vì lý do thể chất nên không thích hợp lâu dài quản lý kinh doanh cùng vận hành công ty, cũng không có nhiều sức lực như vậy."  

             "Em trai tôi là Lôi Chấn Lân càng không cần phải nói. Tình trạng thân thể còn kém hơn tôi, càng không thích hợp lao tâm lao lực.”  

             “Cho nên, tại đây tôi tuyên bố, từ nay về sau tất cả việc kinh doanh của tàu thuyền Lôi thị đều giao vào tay ngài Tề Đẳng Nhàn. Ngài ấy sẽ đảm nhiệm chức tổng giám đốc tàu thuyền Lôi thị, quản lý toàn bộ công việc của tàu thuyền Lôi thị!”  

             Lời Lôi Chấn Kỳ vừa nói ra, các phóng viên có mặt tại hiện trường đều bùng nổ. Đầu tiên là cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó bắt đầu thì thầm với nhau.  

             Tin tức này có phải hơi quá bùng nổ không? Thực sự giao toàn bộ tàu thuyền Lôi thị cho người ngoài vận hành? Lôi gia tin tưởng Tề Đẳng Nhàn như vậy sao?  

             Huống chi, tàu thuyền Lôi thị bây giờ đang trong tình trạng mọi người đều dồn vào chân tường, có nhiều thế lực lớn như vậy đang chuẩn bị chia cắt, dựa vào một mình Tề Đẳng Nhàn có thể trấn áp được những kẻ này không?  


             Ngọc Tiểu Long hỏi: "Cô còn chưa biết ư?"  

             "Tôi biết cái gì?" Trần Ngư sửng sốt.  

             Tề Đẳng Nhàn không nói cho cô ấy biết tình hình, cô ấy chỉ cho rằng Tề Đẳng Nhàn có một loại lực lượng nào đó có thể hoá mục nát thành thần kỳ để giữ được tàu thuyền Lôi thị. Hiện tại xem ra, chỉ có thể nói hiệu quả chỉ ở mức trung bình.  

             Tôn Dĩnh Thục và Dương Quan Quan cũng nhìn cô ấy với vẻ mặt "chúng tôi đều biết", trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.