Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1734: Nhưng mà em vẫn chưa xem



 Sau khi tiễn Tôn Dĩnh Thục mới vội vã đi tìm Dương Quan Quan.  

 

 

"Tôi phát hiện gần đây thỉnh thoảng anh lại mất tích, ngay cả liên lạc cũng không liên lạc được!" Sau khi Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì có hơi khó chịu.  

 

"Đó không phải là vì bận rộn sao? Em cho rằng Tổng giám mục dễ làm à!" Tề Đẳng Nhàn thuận miệng giải thích một câu.  

 

Dương Quan Quan nói với Tề Đẳng Nhàn một việc, nói rằng hôm nay có người đến câu lạc bộ để bàn công việc, hơn nữa còn là đơn lớn!  

 

Có điều người tới tự xưng là thương hội Hoa Minh, với lại còn đưa ra điều kiện khiến Dương Quan Quan không hài lòng.  

 

Thế là Dương Quan Quan trực tiếp đuổi người đi.  

 

"Ồ, thương hội Hoa Minh? Mấy tên khốn kiếp này lại dám vung cuốc đến chân tường của anh rồi à?!" Tề Đẳng Nhàn nghe thấy thì không khỏi sửng sốt rồi trở nên tức giận.  

 

Dù sao thì Trần Ngư kia vẫn chưa có quan hệ thực sự nhưng trực tiếp tới tìm Dương Quan Quan thì có hơi quá đáng, muốn làm cho Dương Quan Quan phản bội hắn?  

 

Dương Quan Quan nói: "Họ còn đưa cho em một thứ và bảo em tự xem. Nhưng mà em vẫn chưa xem."  

 

Nói xong thì cô ta lấy một phong thư đưa cho Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn cầm phong thư, bên trong có thứ gì đó giống như tờ giấy, hắn nghi ngờ đó có thể là một bức ảnh.  

 

"Ừm? Sao em không xem?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

"Không cần đoán cũng biết bên trong chắc chắn có cái gì em không thích, nếu không thích thì tại sao phải xem? Chưa kể em cũng không muốn nói chuyện với bọn họ." Dương Quan Quan lạnh lùng nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì xúc động, đây đúng là cách làm thông minh nhất nhưng có thể đưa ra quyết định như vậy cũng cần phải có quyết tâm kiên định.  

 

Hắn cầm phong thư và cười nói: "Thì ra sự tin tưởng của chúng ta đã đạt tới trình độ này!"  

 

Dương Quan Quan không vui trừng hắn: "Em không có lòng tin gì với loại người như anh! Không đọc là bởi vì biết anh không thể sống thiếu em cho nên không muốn thứ này trở thành vết sẹo trong cuộc đời dài đằng đẵng của chúng ta."  

 

Cô ta nói xong thì để lại Tề Đẳng Nhàn ngây người một mình rồi xoay người ra ngoài.  

 

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, trong lòng không hiểu sao lại thở dài, đây chẳng phải càng khiến hắn áy náy thêm à?  

 

Sau đó, hắn mở phong thư và thấy có rất nhiều bức ảnh hắn và Hoàng Kỳ Vân kề vai sát cánh đi dự tiệc nước, còn có một số bức ảnh hắn và Tôn Dĩnh Thục thân mật nắm tay và ôm eo.  

 

Ảnh được chụp từ khoảng cách xa và còn dùng lại máy ảnh cực kỳ cao cấp.  

 

"Những tên khốn này đang giở trò bẩn thỉu!" Tề Đẳng Nhàn không khỏi mỉm cười, sau đó muốn đốt ảnh.  

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên giữ, dù sao muốn đối phó với người khác thì phải có lý do chứ?

*Hiền giả:  Nghĩa là "bất cứ ai giữ địa vị cao hay có bản tánh tốt". Ngoài ra, hiền giả còn là một bậc hiền triết, một bậc thánh hiền. Tạm hiểu, hiền giả là một vị Thánh tăng tu tập an trú trong Tánh Giác được Đức Thế Tôn tán thán là bậc an tịnh trầm lặng.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bọn người của thương hội Hoa Minh kia có chút không hiểu về võ đức, bọn họ đều lựa chọn đối kháng chính diện và dùng thực lực để cạnh tranh, kết quả là bọn họ lại tới sân sau để đốt nhà?  

 

Cũng may là Dương Quan Quan là một “Phụ nữ biết phòng cháy” điển hình, nếu không chỉ sợ sân sau thật sự sẽ bị thiêu rụi!  

 

Tề Đẳng Nhàn dạo quanh ở trong phòng của biệt thự một chút thì không thấy Dương Quan Quan, đúng lúc Tham Lang đang nằm ở trong phòng, ông nhìn thấy hắn bước tới liền cảm thấy kinh ngạc.  

 

Nam Thiến nói rằng Dương Quan Quan đang bị nhốt ở sân sau, nên hắn vòng đến sân sau để tìm người.  

  “Ừm…cú đánh này không tốt, sức lực không dung hợp, có vẻ là bị phân tán lực rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười nhẹ rồi vòng ra phía trước nói.  

  “Đừng tới làm phiền em, để em tự mình luyện tập.” Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn lại đây, khẽ hừ nhẹ một tiếng, mắt trợn trắng.  

  “Anh đã dạy cho em  

  đánh như thế nào rồi.” Tề Đẳng Nhàn đứng ở phía sau cô ấy, dán người vào lưng Dương Quan Quan, nhéo nhẹ hai cổ tay một chút rồi dạy cô ấy cách phát huy toàn lực.