Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1760: Đưa tôi trở về."



 

 Khi đến trước cửa căn phòng riêng nhỏ của nhà hàng, Trần Ngư cởi giày cao gót bước vào trong, dáng vẻ lúc cúi xuống cởi giày của cô ấy đã khoe toàn bộ vẻ gợi cảm và quyến rũ của cô ấy.  

 

Hai người ngồi đối diện nhau, sau đó ăn đồ ăn đắt tiền và uống chút rượu.  

 

"Như vậy, Bùi Bất Khí đã xong đời rồi phải không?" Trần Ngư không khỏi mỉm cười hỏi.  

 

Tâm trạng của cô ấy đang rất vui vẻ nên cứ cười hoài, một cô gái thích cười thường sẽ gặp may mắn chứ đừng nói đến chuyện đây là một cô gái xinh đẹp dễ thương như vậy.  

 

Tề Đằng Nhàn gật đầu nói: "Lần này anh ta sẽ bị giáng một đòn đau. Dù sao, những tên dị đoan đã chỉ ra và xác nhận thân phận của anh ta, Thần Thánh Kỵ Sĩ Đoàn sẽ không bỏ qua cho anh ta. Nhưng, Giáo hoàng chắc chắn sẽ không hành hạ người ta đến chết, dù sao sức ảnh hưởng của thương hội Hoa Minh là có, nhưng chắc chắn sẽ khiến họ phải chảy máu rất nhiều..."  

 

Trần Ngư nói: "Anh vu oan hãm hại anh ta như vậy. Nếu sự thật bị lộ ra, liệu nó có gây bất lợi cho anh không?"  

 

Tề Đằng Nhàn thản nhiên nói: "Người của thương hội Hoa Minh đã lén chụp ảnh tôi, bọn họ có ý đồ xấu xa. Tôi để những tên dị đoan kia vu oan bọn họ, bọn họ sẽ không thể rửa sạch chúng. Hơn nữa, tên dị đoan kia sẽ chết nhanh thôi, và người chết không thể nói được.”  

 

Trần Ngư ôm trán mỉm cười, uống xong một ly rượu mới nói: “Sao tôi có cảm giác anh cầm kịch bản của nhân vật phản diện mà làm theo vậy? May mà chúng ta là bạn bè, nếu không thì tôi đã bị anh lừa chết rồi.”   

 

Tề Đằng Nhàn cụng ly với cô ấy rồi nói: "Cô hãy mau chóng giải quyết chuyện ở Hương Sơn rồi quay trở lại Nam Dương đi thôi. Hai người Trần Khánh và Trần Liệt không đáng tin cậy bằng cô. Hơn nữa cô ở Hương Sơn vẫn rất nguy hiểm!"  

 

Trần Ngư cũng cười nói: "Tôi ở Hương Sơn cũng không gặp nguy hiểm gì, dù sao có tổng giám mục Tề anh cũng ở đây! Có anh ở đây, kẻ thù của tôi sẽ không dám dùng những thủ đoạn bẩn thỉu."  

 

Trong lúc uống rượu, hai người vốn ngồi đối diện nhau đã chuyển sang ngồi cạnh nhau.  

 

Trần Ngư bắt chéo đôi chân xinh đẹp, cầm ly rượu cùng với Tề Đằng Nhàn trò chuyện cười đùa, trên gò má trắng mịn có chút hồng hào vì men rượu, nhìn qua càng cảm thấy cô ấy động lòng người hơn.  

 

Tề Đằng Nhàn rất tự nhiên vòng tay qua vai Trần Ngư, mà Trần Ngư cũng không hề tỏ ra phản cảm hay phản kháng.  

 

Sau khi hoàn thành hành động này, Tề Đằng Nhàn không khỏi giật mình, hóa ra mối quan hệ mơ hồ giữa hắn và Trần Ngư đã vô tình tiến triển thêm vài bước.  

 

Trước đây, bọn họ vẫn trêu chọc nhau bằng lời nói nhưng hầu như không có sự thân mật về mặt thể xác.  

 

"Em trai thối tha, ngày nào cũng chỉ biết chiếm tiện nghi của chị đây đúng không?" Trần Ngư đẩy gọng kính lên, dựa vào cánh tay hắn, loại đệm trong nhà hàng này, ngồi lâu vẫn sẽ khiến mọi người cảm thấy khó chịu. .  

 

"Đương nhiên rồi, cô xinh đẹp như vậy mà!" Tề Đằng Nhàn tự tin đáp lại.  

 

Sau khi uống thêm hai ly nữa, Tề Đằng Nhàn cảm thấy hơi say, đồng thời hắn cũng cảm thấy khả năng uống rượu của Trần Ngư có vẻ quá lợi hại.  

 

Tuy nhiên cũng may tửu lượng của hắn cũng khá tốt, uống thêm hai ly cũng không tính là nhiều.  

 

Ăn uống xong, Trần Ngọc đặt ly rượu xuống và để cho Tề Đằng Nhàn tự giác đi thanh toán hóa đơn.  

 

Tề Đăng Nhàm thầm nói trong lòng, hôm nay cô để cho tôi chạm vào chân cô hai lần, lần này tôi sẽ thanh toán hóa đơn.  

 

"Đưa tôi trở về." Trần Ngư không khách khí nói.  

 

“Đương nhiên.” Tề Đằng Nhàn cảm giác tim mình đập rộn ràng, đang băn khoăn không biết liệu mình có được mời vào phòng cô uống một hai ly không.  

 

Trần Ngư không muốn bắt xe và đi bộ về, nhưng dù sao cô ấy cũng đi giày cao gót nên đi được khoảng một dãy nhà thì dừng lại.  

 

Tề Đằng Nhàn tự giác ngồi xuống trước mặt cô ấy rồi cõng cô ấy lên trên lưng, Trần Ngư không hề ngượng ngùng việc bộ ngực đầy đặn của cô ấy sẽ dán vào lưng hắn.  


 

"Mấu chốt là nhà họ Trần không đoàn kết, khiến người ta rất khó chịu!" Trần Ngư không khỏi tức giận nói: "Bà già kia lại muốn gả tôi cho Bùi Bất Khí, làm tôi tức chết đi được!"  

 

Tề Đằng Nhàn ậm ừ đáp lời, Trần Ngư hóa thân thành em gái cao kều liên tục cằn nhằn, nhưng hắn thực sự không nghe vào một câu nào, trong đầu hắn toàn là bánh bao hấp và chân.