Bây giờ bang Diệp Nam đã mất đi người ủng hộ tài chính là nhà họ Hạ, nhất định sẽ tìm một người ủng hộ tài chính khác, việc bọn họ gia nhập vào hội Huyền Dương hay là Hồng Bang ở Hương Sơn cũng không phải là không thể.
Nếu không tiêu diệt hoàn toàn con chó dữ này thì ít nhiều sẽ làm cho người ta cảm thấy phiền phức.
Sau khi thu xếp cho mọi người xong, Tề Đằng Nhàn trực tiếp lái xe rời đi, ngày mai việc tiêu diệt hang ổ của bang Diệp Nam thì hắn sẽ không phải lộ diện, Khải Hoàn sẽ xử lý thỏa đáng.
Ở Tam Giác Độc, Khải Hoàn là một chiến binh dũng mãnh tranh đấu ngoan cường với các quân phiệt, với một trăm tinh nhuệ của mình mà không thể tiêu diệt bang Diệp Nam thì đúng là một trò đùa!
"Một trăm người này có lẽ cũng đủ để khống chế tình hình!" Tề Đằng Nhàn nheo mắt suy nghĩ.
Hắn đã hứa với Hoắc Đa rằng sau khi tiêu diệt bang Diệp Nam sẽ đưa người trở về, nhưng hứa là một chuyện, có làm hay không lại là chuyện khác!
Tề Đằng Nhàn gọi điện thoại cho Lôi Chấn Kỳ và cười nói: “Anh Lôi, lễ kỷ niệm thành lập tàu thuyền Lôi Thị ngày mai phải tổ chức đúng giờ, phải vất vả lắm mới xin điều kiện để được bắn pháo hoa, đừng lãng phí."
Đương nhiên, tiêu diệt bang Diệp Nam không phải là việc có thể lặng yên không một tiếng động thực hiện, sở dĩ an bài ở sáng ngày mai là bởi vì ngày mai là ngày kỷ niệm tàu thuyền Lôi Thị.
Tề Đằng Nhàn bảo Lôi Chấn Kỳ xin phép chính phủ bắn pháo hoa ăn mừng, khi đó tiếng pháo hoa vang lên, bầu trời tràn ngập pháo hoa, ai sẽ nghe thấy tiếng súng đó?
"Ha ha ha, được rồi, tổng giám mục Tề, cậu nhất định phải đến tham gia! Dù sao cậu cũng là tổng giám đốc của tàu thuyền Lôi Thị." Lôi Chấn Kỳ cười nói.
Tề Đằng Nhàn được biết tổng giám đốc của tàu thuyền Lôi Thị, nhận mức lương hàng tháng là năm vạn đồng từ đây, nhưng toàn bộ hoạt động của tàu thuyền Lôi Thị vẫn nằm trong tay nhà họ Lôi.
Tối hôm sau, lễ kỷ niệm của tàu thuyền Lôi Thị, hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn đến tham gia và đều gửi những món quà giá trị.
Khi pháo hoa nổ tung trên không trung, ở một chỗ khác cũng xuất hiện tia lửa của súng ống lóe lên trong bóng tối!
"Kẻ địch tấn công!"
Giữa hang ổ của bang Diệp Nam truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Khải Hoàn tay trái cầm đao, tay phải cầm súng tiểu liên MP5-K, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đừng để ai chạy trốn!"
Cuộc giết chóc bị màn pháo hoa sáng rực rỡ trên trời che dấu.
Dương Quan Quan mặc bộ lễ phục gợi cảm, bưng một ly rượu vang nhìn pháo hoa trên trời, thở dài nói: “Thật lãng mạng!”
Chuyện khiến cô ấy càng mừng hơn đó chính là cái tên Tề Đẳng Nhàn này lại ở cạnh mình trong giây phút lãng mạng ấy.
Thân là một sát thủ có tư cách, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không cho phép Cao Kiều xuất hiện giữa bữa yến tiệc này, cho nên dứt khoát không cho Lôi Chấn Kỳ gửi thiệp mời cho cô.
“Em phát hiện gần đây gu ăn mặc của anh được nâng lên rồi, ai dạy anh vậy?” Dương Quan Quan cười hỏi.
Là một người có EQ cao, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn có thể nghe thấy trong câu này có vài phần dò hỏi, gương mặt hắn cực kỳ bình tĩnh.
“Nào có ai dạy đâu? Anh tự mình nghiên cứu, dù sao bây giờ cũng mang danh là Giám mụcThánh giáo, cũng không thể khiến Thánh giáo mất mặt.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Câu trả lời này có thể nói là không chê vào đâu được, Dương Quan Quan cũng không nghĩ nhiều.
Nửa thân trên của Dương Quan Quan dựa vào ban công, khoe trọn đường cong cơ thể, Tề giám mục phát hiện có rất nhiều ánh mắt của đàn ông nhìn về phía bên này.
Hắn lặng im không một tiếng động đặt tay lên vai Dương Quan Quan, những ánh mắt từ thưởng thức thèm thuồng đó lập tức biến thành hâm mộ, ghen tị.
Dương Quan Quan đáp: “Một ít sẹo mà thôi, nhìn lâu rồi cũng không thấy có gì to tát. Một người càng trở nên cường đại thì sẽ càng không thèm để ý những thứ này!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy vui mừng, hắn thích nhất là quan sát quá trình Dương Quan Quan từ nhỏ yếu trở nên lớn mạnh.
“Anh gọi Hoàng công tử tới đây, em có chuyện muốn nói với anh ta!” Dương Quan Quan duỗi tay chỉ về phía Hoàng Kỳ Bân đang nói cười với Lôi Tuyết Kiều.
“Thiếu niên A Bân, lại đây một lát, có chuyện tìm anh!”