Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1790: Câm miệng lại hết cho tôi.



 

Nói xong lời này, cô nhanh chóng đi lên du thuyền, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dẫm mạnh lên boong tàu, tạo thành tiếng nổ lớn.  

 

Phía trên thuyền là người của Hội Huyền Dương, còn có cả người phụ nữ Lục Thái.  

 

Lục Thái nhìn thấy Dương Quan Quan thì nhíu mày hỏi: "Dương tiểu thư, chúng tôi không mời cô, người không mời mà đến đều không có ý tốt!"  

 

Dương Quan Quan cười lạnh nói: "Nhà họ Triệu muốn hợp tác với Hội Huyền Dương, có từng nghĩ tới cảm giác của chúng tôi hay không?"  

 

Kamiyama Yui không khỏi cảm thấy mất kiên nhẫn nói: "Nham Toái đại sư, vứt người phụ nữ này xuống thuyền đi."  

 

Liễu Tông Nham Toái luôn mặc y phục võ đạo bày ra bộ dạng phục tùng, ông ta rũ mắt, bình tĩnh nói: "Tiểu thư Kamiyama, nếu chúng ta muốn sống rời khỏi Hương Sơn vậy thì không thể làm như thế được."  

 

Kamiyama Yui cả giận nói: "Nham Toái đại sư, ngay cả lời của tôi nói ông cũng không nghe à?"  

 

Liễu Tông Nham Toái lại nói: "Tiểu thư Kamiyama, đừng bị nỗi thù hận che phủ hai mắt."  

 

Kamiyama Yui chỉ cảm thấy lạnh cả người, cô ta cũng không hiểu, hợp tác với nhà họ Triệu không tốt ư? Không cần kiêng kị cái tên Tề Đẳng Nhàn kia quá như vậy chứ?  

 

Dương Quan Quan cũng liếc mắt nhìn Liễu Tông Nham Toái, cô cười cười sau đó đi từng bước về phía trước, nói từng chữ với Lục Thái: "Tôi tới đây... Đánh, chết, cô!"  

 

Lời này vừa dứt, toàn trường lập tức im lặng.  

 

Một đám người nhìn Dương Quan Quan bằng ánh mắt không thể nào tin được, bọn họ đều cảm thấy có phải đầu óc của người phụ nữ này có vấn đề rồi không.  

 

"Là Tề Đẳng Nhàn bảo cô tới à? Anh ta xem trọng cô quá rồi thì phải ha?" Lục Thái nghe xong thì lắc đầu cười nhạo, cô ta nhấc chân lên, gương mặt đầy sự miệt thị.  

 

Cô ta nhìn Dương Quan Quan bằng vẻ mặt cứ như hổ nhìn thấy sói chặn đường.  

 

"Ân oán giữa Tề Đẳng Nhàn và nhà họ Triệu không tới lượt một cô gái như cô nói chuyện." Lục Thái nói.  

 

Dương Quan Quan cũng cười đáp lại: "Nếu tôi đánh chết cô ở đây, chỉ sợ thái độ của nhà họ Triệu đối với hội Huyền Dương sẽ là sống chết mặc bây, chuyện hợp tác với hội Huyền Dương coi như vứt xó. Còn nữa, lúc trước khi các người hãm hại Lục Chiến Long, có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không..."  

 

"Tôi thân là phụ nữ, giao thủ với cô không thể xem như là cậy già bắt nạt trẻ."  

 

"Đánh chết cô ở đây, nhà họ Triệu cũng không thể nói gì hơn!"

Vào lúc này khí phách của Dương Quan Quan được bộc phát ra toàn bộ, nhìn lại khá giống với vị sư phụ Tề Đẳng Nhàn của cô.  

 

Mà những lời khiêu khích kiêu ngạo ấy của cô cũng khiến đôi mắt Lục Thái nhuốm màu lạnh lùng.  

 

Bất kể cô ta đi tới đâu, cũng là đối tượng được người khác cung kính, bởi vì cô ta là người của Triệu Minh Luật! Mà Triện Minh Luật là ai? Chính là em trai của Triệu Huyền Hoàng, là một trong hai cây đại thụ chống đỡ nhà họ Triệu!  

 

Nhưng đi tới Hương Sơn, lúc nào cô ta cũng cảm nhận được ác ý của người khác đối với công tử Triệu Minh Luật, và những lời đùa cợt đối với thân phận đầy tớ của cô ta.  

 

Bây giờ, ngay cả một con châu chấu như Dương Quan Quan cũng dám khiêu khích mình, tuyên bố muốn đánh chết chính mình.  

 

Kamiyama Yui nghe được lời của Dương Quan Quan nói cũng nổi giận, muốn ra tay ngay trong địa bàn của Hội Huyền Dương của cô ta à? Bất kể là Dương Quan Quan có phải là đối thủ của Lục Thái hay không, nhưng một khi để cô ta động thủ ở đây, đó có khác gì đánh thẳng vào mặt Kamiyama Yui cô ta đâu?  

 

"Câm miệng lại hết cho tôi."  

 

Liễu Tông Nham Toái ở phía sau vung tay lên lạnh lùng nói: "Chuyện trên giang hồ, để người giang hồ tự mình giải quyết. Đây là chuyện mà Dương tiểu thư muốn làm, bất kể kẻ nào cũng không được can thiệp!"  

 

Đối với người nước Kiệt Bành, nguyên tắc chính là tín ngưỡng quan trọng nhất trong cuộc sống của họ.  

 

Thậm chí các người có thể nói người nước Kiệt Bành không biết lễ phép, không có nhân phẩm, nhưng tuyệt đối không thể nói là bọn họ không hiểu đạo lý.  

 

Kamiyama Yui căm tức nhìn Liễu Tông Nham Toái, nhưng người đó cũng chỉ bày ra bộ dạng dửng dưng - nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tiểu thư Kamiyama Yui, nếu cô muốn báo thù, muốn hoàn thành tâm nguyện của mình! Vậy thì bây giờ phải nghe theo sắp xếp của tôi."  

 

Nhớ tới vô số lần Liễu Tông Nham Toái từng cứu mình, Kamiyama Yui chọn nhẫn nhịn, dù sao cũng không mở miệng nói chuyện.  

 

Bấy giờ Lục Thái đã đứng lên đi về phía trước, chậm rãi nói: "Nghe nói võ công của cô không tệ, nhưng thời gian luyện võ cũng không dài, chứng tỏ rất có thiên phú! Thế nhưng cho dù có thiên phú cũng không thể bù lại thời gian mười mấy năm, tôi muốn đánh chết cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."  

 

Vẻ mặt Dương Quan Quan bình tĩnh, thoải mái nói: "Đương nhiên võ công của cô cao hơn tôi, thậm chí đã là cao thủ Hóa Kính. Chỉ có điều kể từ lúc tôi học quyền với Tề Đẳng Nhàn tới nay, đã lĩnh ngộ được một đạo lý quan trọng nhất, cô có biết là gì không?"  

  Lục Thái lại nói: "Vậy thì?"  

  Dương Quan Quan nói: "Cho nên, hôm nay cô chết, tôi sống!"  

  Sau khi Liễu Tông Nham Toái đứng một bên nghe đoạn đối thoại này thì ánh mắt nhìn về phía Dương Quan Quan không khỏi thêm vài phần coi trọng, trong lọng lại thầm kinh ngạc Tề Đẳng Nhàn có thể dạy được một đồ đệ như vậy.  

  "Anh hùng xuất thiếu niên!" Liễu Tông Toái Nham âm thầm đánh giá, vừa cảm thấy bội phục Tề Đẳng Nhàn, cũng thưởng thức Dương Quan Quan.