Tuyệt Thế Cường Long

Chương 508



Chương 508

Tôn Học Văn nở nụ cười ác độc: “Bây giờ mày quỳ xuống đây, tao có thể suy nghĩ đến việc cho mày một cơ hội!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Đã là thời đại nào rồi, làm gì còn cái kiểu như thời phong kiến ấy đâu?”

Thấy hắn không còn kiêu căng ngạo mạn như ngày hôm qua nữa, Tôn Học Văn đột nhiên trở nên rất to gan, anh ta bĩu môi nói: “Mang cái bô tiểu của tao đi đổ đi!”

Tề Đẳng Nhàn ngoan ngoãn lấy cái bô tiểu ở trong gầm giường ra và mang đi đổ.

“Ha ha ha…”

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều bật cười ha ha.

Tôn Học Văn cũng cảm thấy rất đắc ý, đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn quay lại, anh ta mới nhàn nhạt nói: “Đã biết sai chưa?”

“Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?” Tề Đẳng Nhàn cười và hỏi.

“Quỳ xuống rồi sủa tiếng chó đi, vừa sủa vừa tát vào miệng mình ấy, tát đến khi nào tao tha thứ cho mày mới thôi!” Tôn Học Văn cười gằn lên, cảm giác mình đã bóp nghẹt được Tề Đẳng Nhàn rồi.

Nụ cười trên mặt Tề Đẳng Nhàn dần thu lại, nói: “Giám đốc Tôn đây là không muốn nói chuyện đàng hoàng có đúng không?”

Tôn Học Văn cười khẩy và nói: “Mày đánh tao thành như thế này mà tao còn phải nói chuyện đàng hoàng với mày à, mày bị ngu à?!”

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, sau đó hắn nói: “Hôm qua tôi đánh anh, hôm nay tôi tới thăm anh, còn đổ bô tiểu cho anh nữa, tôi đã giúp anh nhiều như vậy, ân oán của chúng ta đã được giải quyết rõ ràng rồi.”

Sau khi mọi người nghe thấy lời này thì đều không khỏi ngẩn người.

Cái tên này tư duy kiểu gì đấy, chỉ là đổ một cái bô tiểu thôi mà đã nói là giúp nhiều lắm rồi, ân oán rõ ràng rồi?

“Bây giờ anh đưa ra điều kiện như vậy hoàn toàn là đang sỉ nhục tôi và muốn bắt nạt tôi.”

“Vậy nên, bây giờ mà tôi xử lí anh thì chắc là sẽ không ai nói tôi vô lí ngang ngược đâu!”

Nụ cười của Tề Đẳng Nhàn lại lần nữa hiện lên trên khuôn mặt, chỉ có điều nụ cười này khó tránh khỏi việc trông có hơi u ám.

Nghe đến đây, Tôn Học Văn ngẩn người một lúc rồi tức giận nói: “Logic thì thế hả? Hôm qua mày đánh tao thảm như thế này, hôm nay mày giúp tao đổ một bô nước tiểu, thế là ân oán rõ ràng rồi đấy à?”

“Bô nước tiểu là anh bảo tôi đổ giúp anh, thế nên chúng ta ân oán rõ ràng rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh giường bệnh.

Các giám đốc ngân hàng nhìn thấy thế thì vô cùng kinh ngạc, cái tên này định làm gì thế, điên rồi à?!

“Mày có còn muốn vay tiền nữa không?”

“Mày thử động vào tao xem, tao bảo đảm, trong cả cái thành phố Trung Hải này nói riêng và cả tỉnh Đông Hải nói chung!”

“Mày chắc chắn sẽ không vay được dù chỉ một xu!”

“Thậm chí cho dù mày có chạy khắp cả đất nước này thì cũng sẽ không tìm thấy một ngân hàng nào đồng ý cho mày vay tiền cả!”

Tôn Học Văn thấy Tề Đẳng Nhàn có vẻ muốn làm thật thì ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng và tức giận gầm lên.

Vẻ mặt của các giám đốc ngân hàng ở xung quanh cũng đều trở nên nghiêm trọng, bọn họ nhao nhao lên tiếng.

“Cậu là ông chủ của Tianlai Capital có đúng không? Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay cậu dám động đến một cọng lông của giám đốc Tôn thì cậu sẽ chết chắc!”