Chương 670
“Tôi nghe nói hắn ta còn gây chuyện với cả thư ký của ngài Bogdanov nữa cơ, cuối cùng người kia bị đánh rất thê thảm!”
“Đúng thế, mặt của Ivanov bị hắn đánh hỏng luôn rồi, ngài Bogdanov tuyệt đối sẽ không để yên đâu.”
“Có khi bây giờ ngài Bogdanov đã trực tiếp báo cáo lên phía đại sứ quán rồi ấy chứ, chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ có quyết định xử lý hắn ta thôi!”
Mọi người lại nhắc đến chuyện Tề Đẳng Nhàn hành hung Ivanov lúc trước, những chủ xí nghiệp có mặt tại đây nghe được thì sợ hết hồn hết vía.
Thấy người đánh Shevchenko là Tề Đẳng Nhàn, Dương Lệnh Quang khó xử đến mức có cảm giác đầu mình to ra.
Tề Đẳng Nhàn chính là người mà ngay cả Phó Phong Vân cũng coi trọng, Phó Phong Vân là một trong những người có quyền thế nhất nước Hoa, dù là ông ta cũng tuyệt đối không thể đắc tội nổi.
Ông ta lại nghe được chuyện Tề Đẳng Nhàn thậm chí còn đánh cả thư ký của Bogdanov là Ivanov, chỉ thấy cái đầu vốn đã to ra nay như sắp nứt vỡ.
“Đánh Shevchenko thì thôi đi, ngay cả người của Bogdanov mà cậu cũng dám đánh?”
Dương Lệnh Quang choáng váng, nhất thời rơi vào thế bí không biết nên xử trí ra sao.
Nếu Bogdanov báo lên đại sứ quán, đến lúc đó người phía trên chắc chắn sẽ ra lệnh cho chủ tịch tỉnh là ông ta đích thân điều tra vụ việc, ông ta phải giải quyết chuyện này thế nào đây?
Ông ta hoảng loạn trong chốc lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Để giúp tỉnh Đông Hải phát triển, hẳn mình trừng phạt Tề Đẳng Nhàn một chút cũng không sao chứ?
Phó lão là người thông tình đạt lý, chắc chắn ông ấy sẽ lấy lợi ích của quốc gia làm trọng!
Nghĩ xong, Dương Lệnh Quang lập tức sầm mặt quay sang phía Tề Đẳng Nhàn: “Tề tổng, xin hỏi những gì mà ngài Shevchenko vừa nói có phải sự thật hay không?”
“Tôi có đánh anh ta, nhưng nguyên nhân tuyệt đối không phải do đố kỵ. Đơn thuần chỉ là vì anh ta quấy rối thư ký của tôi thôi.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, lạnh nhạt nói.
“Hơn nữa tôi cũng không cần đố kỵ với anh ta, vì tôi đã thu hút được một khoản đầu tư trị giá một tỷ đô la Mỹ.”
“Số tiền một tỷ nhân dân tệ của anh ta có đáng gì?”
Sau câu nói thứ nhất của Tề Đẳng Nhàn, phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh ngạc vì không ngờ hắn lại thoải mái thừa nhận như thế.
Đến câu nói thứ hai và thứ ba, mọi người đều phá lên cười, lắc đầu nguầy nguậy.
Khoản đầu tư trị giá một tỷ đô la Mỹ? Hắn nói đã thu hút được là thu hút được thật đấy à?
Vị đại gia nào mà giàu có thế? Ai lại nguyện ý bỏ ra một tỷ đô la Mỹ để đầu tư vào tỉnh Đông Hải cơ?
Tất cả mọi người đều nghĩ Tề Đẳng Nhàn chỉ đang tìm cách thoát thân nên mới nói ra một số tiền đủ để khiến vị chủ tịch tỉnh họ Dương kia chấn động, khiến chủ tịch tỉnh ném chuột sợ vỡ đồ mà không tiện ra tay trừng phạt hắn.
Chỉ là chút mánh khóe nhỏ lừa bịp trẻ lên ba thôi, mọi người đều cười nhạo khinh thường hắn.
Từ Ngạo Tuyết cũng bật cười: “Không biết Tề tổng đã gọi được vốn đầu tư từ công ty nào thế? Một tỷ đô la Mỹ sao?”
“Tập đoàn quốc tế Phi Tuyết.”
Tề Đẳng Nhàn mặt không đổi sắc nhìn Từ Ngạo Tuyết, nhàn nhạt nói ra sáu chữ.
“Ha ha ha ha…”
“Mẹ nói, hài hước thật!”