Tuyệt Thế Cường Long

Chương 683





Chương 689

“Tôn tiên sinh, ông không được đi, nếu như ông đi rồi thì ai xử lí vết thương cho cô Sở đây?”

Một tên vệ sĩ trực tiếp đứng chắn lại ở cửa, chặn đứng đường đi.

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn rất không kiên nhẫn, hắn nói: “Cút ra!”

Tên vệ sĩ nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng ngoan cố và nói: “Nếu như mày biết điều thì quỳ xuống rồi chui ra từ chỗ này đi, tao có thể coi như mày chưa từng đến đây!”

Nói xong, hắn ta dang hai chân ra và chỉ xuống dưới háng của mình.

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười, sau đó đột nhiên giơ chân lên và đá một phát vào chỗ hiểm của hắn!

Tốc độ của cú đá này quả thực quá nhanh, cho dù tên vệ sĩ đã có phòng bị từ trước nhưng vẫn bị đá mạnh vào chỗ hiểm, hắn ta đau đến mức kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy đũng quần của mình và ngã oạch ra đất.

Mấy tên vệ sĩ khác ở trong phòng thấy thế thì cũng giận dữ gầm lên và tiến lên bao vây lấy hắn.

“Mấy tên phế vật chúng mày ấy hả, ném vào trong nhà tù của tao thì chẳng sống được qua ba tiếng đồng hồ đâu.” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, bắt đầu tay năm tay mười.

Chẳng được bao lâu sau, mấy tên vệ sĩ của Long Tông Toàn đều đã ngã xuống đất và bất tỉnh nhân sự cả rồi.

Tôn Thanh Huyền thấy thế thì mắt chữ a mồm chữ o và nói: “Xem ra lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Long Tông Toàn rồi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đắc tội? Tôi không muốn đắc tội ông ta đâu, tôi chỉ muốn đánh chết ông ta thôi.”

Tôn Thanh Huyền cũng không biết Tề Đẳng Nhàn và Long Tông Toàn có thù oán gì mà hắn lại giận dữ đến như thế.

“Lấy y truyền đạo, lấy võ vệ đạo!”

“Lão Tôn, y thuật của ông cao siêu thuộc vào loại hàng đầu, nhưng mà vẫn phải học thêm chút võ thuật mới được.”

“Từ trước đến nay y thuật và võ thuật vẫn luôn đi liền với nhau, ông thế này là học lệch nghiêm trọng lắm rồi đấy nhé, khi nào rảnh tôi sẽ dạy thêm võ cho ông.”

“Tránh những lúc người ta bắt ông lại và ép ông chữa bệnh cho người khác mà ông lại không thể phản kháng.”

Tề Đẳng Nhàn liếc Tôn Thanh Huyền một cái, nhàn nhạt nói.

Tôn Thanh Huyền cười khổ vài cái, chắp tay nói: “Thầy dạy rất có lý, có điều bây giờ cái bộ xương già này của tôi ngoại trừ biết chút võ ngũ cầm hí thì liệu có học võ được nữa không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Học võ không coi trọng tuổi tác mà là coi trọng thiên phú, từ xưa đến nay cũng đâu phải không có lấy một ai lớn tuổi rồi mới bắt đầu luyện võ.”

Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn đã dẫn Tôn Thanh Huyền đến phòng bệnh của Kiều Thu Mộng bên này.

“Sau đầu của cô ấy bị thương, bây giờ cô ấy mất trí nhớ rồi, ông chẩn đoán cho cô ấy đi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Thế thì phải chụp CT với chụp cộng hưởng từ thì mới chẩn đoán được…” Tôn Thanh Huyền bắt mạch trước rồi bất lực nói.

Tề Đẳng Nhàn bật cười: “Không phải ông là nhân vật đại điện cho trường phái y học cổ truyền Trung Quốc hay sao, sao mà cũng phải dùng đến mấy cái thứ đồ của y học phương Tây này thế?”

Tôn Thanh Huyền nói: “Không thể chẩn đoán tình trạng nội sọ bằng phương pháp của y học cổ truyền Trung Quốc được, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, cô ấy đây là…”