Tuyệt Thế Cường Long

Chương 847



Chương 847

Cú đấm này của cô cứ như một cái cối xay khổng lồ giáng xuống từ trên bầu trời, muốn kết thúc sinh mạng của kẻ kia.

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, Tề Đẳng Nhàn đã chuyển động. Hắn co tròn người lại như một quả trứng gà rồi lăn đi.

Ngay sau đó, cơ thể hắn lần nữa bung ra, lưng cựa quậy, sức mạnh bùng nổ ở cơ bắp hai chân, lao thẳng về phía trước như một con ngựa chiến.

“Muốn chạy à?!” Ngọc Tiểu Long giận dữ.

Cú đấm ban nãy của cô ít nhiều gì cũng cần tụ lực.

Cô không ngờ tên này lại gian xảo và nhạy bén tới mức nắm bắt được khoảng thời gian cô cần để tụ lực và nhân lúc đó chạy trốn chỉ trong nháy mắt.

Cuối cùng những âm thanh ở đây vẫn kinh động đến các chiến sĩ tuần tra.

Tề Đẳng Nhàn chạy về phía trước, đúng lúc chạm mặt một đội chiến sĩ vác súng trường.

“Đệt! Gặp rắc rối lớn rồi!”

Hắn thầm chửi một tiếng trong lòng, lại co người lăn sang hướng khác.

Các chiến sĩ phản ứng rất nhanh, tất cả cùng kéo chốt an toàn rồi xả súng về phía hắn.

Tiếng súng nổ vang trong sân, ánh súng lập lòe, sáng rực cả bầu trời đêm rộng lớn!

“Vèo, vèo, vèo…”

Tề Đẳng Nhàn nghe rõ tiếng đạn sượt qua tai, sự nguy hiểm rõ rệt khiến hắn cũng phải sởn tóc gáy.

Tốc độ của hắn bỗng chốc nhanh hơn, tấm lưng căng chặt, cơ thể né trái né phải linh hoạt như một con rắn nước giữa sân vườn.

Sau đó hắn tới chỗ tường rào, vươn người nhảy lên trên đó.

Ngọc Tiểu Long cũng đuổi theo, dùng sức nhảy mạnh, kết quả vừa bám được vào đầu tường đã thấy Tề Đẳng Nhàn xoay người lại.

“Không xong, mình vội quá rồi!” Ngọc Tiểu Long thầm hoảng hốt và kinh ngạc, cô đang treo mình giữa không trung, nếu kẻ kia muốn sát hại cô thì cô rất khó chống cự được.

Tề Đẳng Nhàn đấm thẳng vào đầu Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long giơ tay ôm lấy đỉnh đầu, bị nắm đấm kia đánh trúng.

Cơ thể vẫn còn đang ở giữa không trung bỗng nhiên khựng lại rồi rơi xuống, bị cú đấm của Tề Đẳng Nhàn đấm cho rơi thẳng xuống tường.

Khi Ngọc Tiểu Long ngước lên, Tề Đẳng Nhàn đã biến mất.

Rất nhiều chiến sĩ cầm súng chạy tới sau lưng cô.

“Ngọc tướng quân, ngài không sao chứ?”

Mọi người vội vàng hỏi thăm tình hình của Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long nhìn xuống, đã có mấy chiếc xe jeep xuất phát từ doanh trại để đuổi theo kẻ đột nhập. Cô khẽ lắc đầu, rất khó để bắt kịp một cao thủ tầm cỡ thế kia trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt.

Cơn mưa sẽ xóa sạch mọi dấu vết.

“Tôi không sao, các anh không cần đuổi theo đâu. Với tình hình này thì các anh sẽ không bắt được một cao thủ ở trình độ như thế.” Ngọc Tiểu Long nói. “Đừng phí sức.”

Dù có là cô tự mình đuổi theo thì chỉ sợ cũng không tìm được.