Sau đó, Lý Vân Uyển có hơi sởn gai ốc, bình thường khi Tề Đẳng Nhàn bày ra loại biểu cảm này thì luôn có người sẽ gặp xui xẻo.
Bây giờ cô ta hoàn toàn không cần đoán xem ai là người sẽ gặp xui xẻo nữa rồi, ngoại trừ Từ An ra thì còn có thể là ai khác chứ?
Lý Vân Uyển hít vào một hơi thật sâu, sau đó không nói gì nữa, chuẩn bị xem tiếp theo đây Tề Đẳng Nhàn sẽ xử lí chuyện này như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng viết lên tờ chi phiếu con số năm triệu, tiện tay xé tờ chi phiếu ra, cầm ở trong tay và nhàn nhạt nói: “Từ tổng, đây là tờ séc tiền mặt trị giá năm triệu, ông có thể đến ngân hàng rút tiền bất cứ lúc nào!”
“Năm triệu mà nói có là có, không hổ là đại diện cho đám người ngu ngốc nhiều tiền dám đầu tư vào tập đoàn Hướng thị!”
“Lần sau tôi cũng sẽ để cho cậu ta ném vỡ một vài thứ đồ của tôi, nói không chừng cũng có thể lừa lấy năm triệu đó, ha ha…”
“Đây không phải là kẻ ngốc nhiều tiền mà chỉ đơn giản là hèn nhát và sợ hãi mà thôi, giám đốc Từ đâu có dễ chọc vào!”
Lời nói của mọi người khiến cho Từ An cảm thấy thể diện của mình ít nhiều gì cũng đã cứu vãn lại được một chút, trong lòng không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Từ An đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay ra và nhàn nhạt nói: “Được rồi, đưa cho tôi đi rồi cậu sẽ có thể bình an vô sự mà bước ra khỏi đây.”
Tề Đẳng Nhàn tiện tay đưa chi phiếu cho Từ An, Từ An kiểm tra cẩn thận, không có vấn đề gì, đúng thật là năm triệu, có thể đi rút bất cứ lúc nào.
Sau đó, ông ta gật đầu một cách hài lòng, dùng giọng điệu giáo huấn để nói: “Lần sau Tề tổng phải chú ý hơn một chút nhé, đừng có chân tay lóng ngóng rồi phá hỏng đồ vật xung quanh, không phải ai cũng dễ nói chuyện giống như tôi đâu, đồ vật trị giá mười triệu mà chỉ bắt cậu bồi thường có năm triệu!”
Từ Dương ở bên cạnh cũng có một cảm giác nở mày nở mặt, anh ta cười lớn và nói: “Ba tao nói đúng đấy, mày phải quý trọng cơ hội không dễ có được này, phải lấy đó làm gương!”
“Có điều, tôi cũng phải nhắc nhở các người một câu…”
“Năm triệu này của tôi không dễ lấy như thế đâu!”
Sau khi nói xong câu này, hắn nghiến răng nghiến lợi và nở một nụ cười trông có vẻ rất xán lạn.
Mọi người nghe thấy những lời này của Tề Đẳng Nhàn thì đều bật cười với vẻ khinh thường, chẳng qua chỉ là đang tìm cho mình một cái cớ để cho bản thân một lối thoát mà thôi, nghe có vẻ hoàn toàn không có chút sức răn đe nào cả.
Từ An đường đường là giám đốc của một chi nhánh Long Môn, ông ta sẽ sợ chút lời uy hiếp này của Tề Đẳng Nhàn hay sao? Nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi!
“Thế à? Tôi cảm thấy cũng ổn mà, dù sao thì Tề tổng cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.” Từ An cười và trực tiếp nhét chi phiếu vào trong túi của mình.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều, trực tiếp gọi đi một cuộc điện thoại, sau đó cười và nói: “Hôm nay lại có hạng mục huấn luyện mới đây.”
“Ừ… Các ngươi đến khách sạn Antianxia một chuyến, chuẩn bị đầy đủ cả vũ khí cho tôi.”
“Trong vòng nửa tiếng nữa bắt buộc phải đến nơi, người đến muộn sẽ phải bị trừng phạt.”
Mọi người thấy Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại thì đều không khỏi khinh thường, làm bộ làm tịch cho ai xem đấy? Gọi cho ai vậy? Có ích không?”