Tần Kiến An nói cho hẳn biết, xét theo thân phận của hẳn, sử dụng súng lâu dài là có thể, nhưng chỉ có thể là súng lục, hơn nữa một khi có tình huống xạ kích xuất hiện, còn phải báo cáo...
Về phần súng bản tỉa công phá thì chỉ có lúc làm nhiệm vụ mới có thế xin sử dụng, muốn trang bị lâu dài căn bản không có khả năng, quy định không cho phép xuất hiện tình huống như vậy.
Cho nên Trương Phàm dứt khoát ngay cả súng cũng không cần.
Không cần!
Lực sát thương của súng lục, trừ phi trúng chỗ yếu hại, nếu không sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Cổ Võ Giả cấp độ tông sư.
Đây chính là sự cường đại của người tu luyện!. truyện tiên hiệp hay
Hoàn thành huấn luyện súng ống, huấn luyện của Trương Phàm coi như đã xong.
Tuy rằng không thể nói bức màn của cục võ quản đã hoàn toàn vạch trần với hắn, nhưng hầu hết những thứ có thể hiểu thì cũng đều hiểu rồi.
Sau khi hoàn thành huấn luyện, Tân Kiến An liền kéo Trương Phàm đi tìm Khổng Vân Huy.
Sau đó ở văn phòng của Khổng Vân Huy, hai người giao hai cái hộp lớn cho Trương Phàm, bên trong hai cái hộp tất cả đều là Đại Bổ Đan, tổng cộng hai trăm viên!
Đây là một nguyên liệu tu luyện đủ để khiến bất gì Cổ Võ Giả nào cũng phải điên cuồng, cho dù là Trương Phàm, đối mặt với những Đại Bổ Đan này cũng vui vẻ ra mặt.
Tuy chỉ bố trí trận pháp mà đã có thu hoạch như. thế... Mua bán này thật sự không phải lời bình thường đâu.
Trương Phàm không chút khách khí nhận lấy hết những viên Đại Bổ Đan này, cười hỏi:
"Bên trong cục võ quản có nhiều Đại Bổ Đan không?"
Hân hiện tại cũng có thể được nhìn danh sách trao đổi nguyên liệu tu luyện của nội bộ cục võ quản.
Nhưng đáng tiếc mặc dù bên trên ghi có đổi Đại Bổ Đan, nhưng không viết rõ có thể đổi bao nhiêu, nói cách khác cục võ quản đến củng có bao nhiêu Đại Bổ, Đan cũng không ghi rõ.
Thật ra cái này cũng bình thường, dù sao rất nhiều người đến từ các đại gia tộc và môn phái Cổ Võ Giả cũng gia nhập cục võ quản, dù cục võ quản rất tín nhiệm bọn họ, nhưng bên ngoài tín nhiệm là vậy, bên trong nhất định phải có chút tâm tư phòng bị
“Thật sự mà nói thì chúng tôi cũng không biết!” Khổng Vân Huy lắc đầu nói:
“Trong đợt đào tạo cậu cũng đã biết rồi đấy, bên trong cục võ quản phân công rất rõ ràng, chúng tôi chỉ phụ trách Cổ Võ giang hồ ở Lỗ Châu bên này ổn định, những thứ khác, chúng tôi cũng không hiểu rõ”
“Lão Khổng nói không sai! Trong cục rốt cuộc có bao nhiêu Đại Bổ Đan chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi và lão Khổng cũng đã từng suy đoán... Tổng số lượng ít nhất cũng phải mấy ngàn đi, trong cục vẫn có người chuyên môn nghiên cứu các nguyên liệu làm ra Đại Bổ Đan. Cũng có người chuyên luyện đan nữa, còn có đội ngũ thăm dò di tích không ngừng cống hiến các loại vật liệu. Nhiều năm tích góp từng tí một như vậy, dù bị đổi đi rất nhiều nhưng số lượng còn lại khắng định cũng không ít” Tân Kiến An nói
“Nói như vậy, tôi giúp những người khác thăng cấp thì sẽ không cần lo lắng không có Đại Bổ Đan rồi?” Trương Phàm lúc này mới yên tâm.
Tài nguyên của cục võ quản càng phong phú thì đối với hắn mà nói lại càng tốt.
Dù sao, nếu như bên trong cục võ quản không có tài nguyên hẳn cần, vậy hẳn khổ sở tích góp giá trị cống hiến từng tí một nhiều như vậy, cái này cũng không có tác dụng gì đúng không?
“Cái này không cần lo lảng!” Khổng Vân Huy nghiêm túc nói: “Thời gian cậu gia nhập cục của chúng †a còn ngắn, thời gian dài một chút là cậu có thể hiểu được, ở cục chúng ta quan trọng nhất chính là công bằng, chỉ cần cậu có cống hiến thì tuyệt đối sẽ có phần thưởng cho cậu!"
Trương Phàm gật đầu, vừa định nói gì đó thì đột nhiên có người chạy tới báo cáo, Khổng Nhã xuất quan!
Ba người Trương Phàm lập tức ra khỏi văn phòng, rất nhanh đã gặp được Khổng Nhã.
Khổng Nhã đã già đi, cho dù nhìn qua tinh thần không tệ, nhưng lúc trước khắp người đều là dáng vẻ của tuổi già....