Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 76: C76



Lữ Hoa chỉ đường.

Đây mới thật sự là nơi cổ kính nhất của Nam Tuyền.

Đừng nhìn thấy xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng, nhưng mà ở đây, cho dù là một cái sân nhỏ. cũng thì đều có giá trị liên thành.

Ngày cả khi đến điểm cuối cùng, mọi người phải xuống xe và đi bộ thêm một đoạn, sau đó đến một khoảng sân nhỏ rất yên bình, rất kín đáo.

Khoảng sân không lớn, chưa đầy tám mươi mét vuông, sàn đá cũ kỹ, cây cối xung quanh đều tươi tốt một màu xanh mướt, tạo cho nơi này một cảm giác vô cùng yên tĩnh.

“Chính là nó.”

Đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là vào lúc Lữ Hoa mở cửa, nhấc một phiến đá ở trong phòng lên, lộ ra một hồ nước rộng một mét vuông, đầy nước, xung quanh có vết nước bắn tung tóe.

Đây là một con suối, nhưng trông nó nhỏ đến nỗi giống như một hồ bơi nhỏ vậy, bọt nước gợn lên cũng không dữ dội.

“Cậu có thể cảm nhận một chút về con suối này, linh khí của nó so với bên ngoài còn nồng đậm hơn rất nhiều.” Lữ Hoa vội vàng nói.


Đồng thời, trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm.

Bởi vì trên đường đi tinh thần đã bình thường trở lại, hắn ta lập tức nhớ lại tình huống của Trương Phàm khi ở trong sân.

Linh khí bên trong sân nhỏ kia, có vẻ như vô cùng nồng đậm.

Con suối nhỏ này của hắn ta, có thể, có thể lọt vào. mắt xanh của Trương Phàm không?

Thật ra từ khi bước chân vào gian phòng này thì ngay lập tức ánh mắt của Trương Phàm đã bị con suối nhỏ này thu hút.

Hiện tại đến gần, đưa tay lên cảm nhật một chút, hai mắt của hắn lập tức lóe sáng.

Đây quả thật đúng là một con suối, nhưng con suối này có vẻ như cũng là một cái linh tuyền.

Là linh tuyền nha.

Ý nghĩa cũng như tên gọi của nó, chính là một nguồn nước chứa đầy linh khí, đây là thành quả được kết hợp giữa địa mạch và tinh cầu.

Mặc dù linh tuyền so với linh mạch vẫn kém hơn một chút, nhưng mỗi một cái linh tuyền đều có khả năng phát triển thành linh mạch.

Chà, ở trên trái đất này, dường như không cần nghĩ cũng biết linh tuyền không có khả năng phát triển thành linh mạch.

Nhưng mà, có một cái linh tuyền cũng rất tốt.

Ở trên trái đất mong manh yếu đuối này, có được như thế này, còn mong muốn gì nữa.

Không thể yêu câu quá mức.

“Linh tuyền tự nhiên, cấp bậc rất thấp, nhưng mấu chốt là mức độ trùng lặp với suối nước không cao, linh khí chỉ hơi rò rỉ ra bên ngoài thôi.” Trương Phàm tiến lên thêm một bước để cảm nhận, nhanh chóng nắm bắt được thêm càng nhiều thông tin.


Trong lòng hắn càng thêm vui mừng.

Cho dù là linh tuyền nhỏ, thì nó cũng là linh tuyền.

Chỉ cần nó được sắp xếp một chút, rồi đợi một khoảng thời gian, thì nơi này sẽ có thể đáp ứng được linh

khí khi hắn đột phá lên Trúc Cơ kỳ.

Và một khi hắn bước vào giai đoạn Trúc Cơ kỳ thì đó mới là sự biến đổi đầu tiên thật sự của người tu tiên.

“Nơi này không tệ.” Trương Phàm nhìn Lữ Hoa đang thấp thỏm, nhẹ giọng nói.

“Nếu cậu thích.” Lữ Hoa vội vàng nói: “Bất động sản này đứng tên tôi, tôi có thể chuyển nhượng miễn phí cho cậu.”

“Anh có thể chuộc lại được lỗi lầm của mình.” Trương Phàm cũng không từ chối.

Hắn biết tâm quan trọng của quyền sở hữu.

Dù sao, ở trên vẫn còn có lực lượng vũ trang của Cục kiểm soát và nhà nước quản lý, hắn phải làm mọi thứ hợp lý và hợp pháp.

“Cảm ơn anh.” Lữ Hoa lập tức cảm kích.


Mặc dù mất đi một vùng đất đắt giá quý báo như vậy khiến hắn ta cũng rất bất đắc dĩ.

Nhưng mà có thể sống sót cũng đã rất rất tốt rồi, hắn ta rất hài lòng.

Cho nên, khi làm thủ tục chuyển nhượng bất động sản, Lữ Hoa cũng rất tích cực, chạy đến chạy lui, nhiệt tình hầu hạ đến mức Trương Phàm chỉ cần đến ký tên là được, còn những thứ khác thì không cần phải quan tâm đ ến.

Sau một trận bận rộn, cái sân nhà kia liền hoàn toàn phụ thuộc về Trương Phàm.

“Đi đi” Sau khi xong việc, Trương Phàm cũng tuân thủ theo hứa hẹn, xóa bỏ ân oán với Lữ Hoa.

“Chuyện là... tôi có thể đi theo cậu hay không?” Lữ Hoa có chút bất đắc dĩ mà kiên trì nói thêm.

Người có thể an bài một nơi quỷ dị như vậy, người có thể xách hẳn ta như xách một con gà, đây tuyệt đối chính là người của thần phái xuống.

Một người như vậy xứng đáng để đi theo.

“Anh còn chưa có tư cách đó?” Trương Phàm nhẹ nhàng xua tay.