Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 189: Dạy cha luyện đan



Hậu viên của Diệp gia, Diệp Hàng và Diệp Viễn ngồi đối diện nhau.

“Viễn nhi, mới có một tháng không gặp, không ngờ con đã đột phá tới Linh Dịch tầng hai rồi.”

Diệp Hàng nhìn Diệp Viễn, khuôn mặt tràn đầy tự hào. Nhìn thấy con mình tiến bộ thần tốc, ông ta thậm chí còn vui mừng hơn là bản thân mình đột phá vậy. 

“Ha ha, cảnh giới Ngưng Tinh tầng hai của phụ thân cũng đã ổn định rồi, và cũng đã thuận lợi đột phá thành Đan Sư trung cấp. Lần này Vạn Đông Hải bày ra cái Đại hội phẩm đan, e là lấy đá ném chân mình rồi.” Diệp Viễn cười nói.

“Ha ha, đây điều là công lao của con, nếu không phải con truyền cho ta hai môn công pháp đó, thì lần này Dược Hương Các chúng ta cũng chỉ có thể né tránh mũi nhọn thôi.”

“Hừm né tránh mũi nhọn ư, Vạn gia và Tô gia lần này con nhất định con phải diệt trừ tận gốc bọn chúng. Nếu như không phải là mạng con lớn, thì sớm đã bị hai nhà này hại chết mấy lần rồi.” Nhắc đến Vạn gia và Tô gia, Diệp Viễn lại nổi giận tột cùng. 

Tính luôn cả lần trước, Vạn gia và Tô gia đã mưu hại hắn không dưới ba bốn lần rồi.

Đặc biệt là lần của Tô Vũ Bách, nếu như không phải nhờ Hô Duyên Dũng trong thời khắc quyết định ra tay giúp đỡ, hắn sớm đã trở thành hồn ma dưới chưởng của Tô Vũ Bách rồi.

Diệp Hàng ngược lại lắc đầu than thở nói: “Cho dù thực lực của cha có sự đột phá, nhưng muốn diệt trừ tận gốc hai nhà đó, e là vẫn chưa đủ sức.” 

“Phụ thân yên tâm, người cứ liên thủ với Hoàng thất. Trong thời khắc quyết định con sẽ tặng cho bọn họ một sự bất ngờ vô cùng lớn.”

“Ồ chẳng lẽ con sớm đã có kế sách gì sao!” Diệp Hàng kinh ngạc hỏi.

Ở Tần quốc thực lực của Tô gia vô cùng lớn mạnh, ngay cả Hoàng thất cũng phải kính nể vài phần, quan trọng hơn là Tô gia ở U Vân Tông có chỗ dựa vững chắc, Nam Phong gia vẫn luôn không dám manh động. 

Thế lực của Tông Môn, không phải những phàm phu như Hoàng thất có thể chống chọi được. Chỉ cần mỗi Âu Dương gia thôi, tùy ý phái đại một Thất bát trùng Ngưng Tinh đến thôi, cũng đủ để quét sạch Hoàng thất rồi.

Càng không phải nói tới, Ngưng Tinh Cảnh trong thế lực của Tông Môn chỉ là bước khởi đầu mà thôi.

“Phụ thân người đi theo con.” Diệp Viễn đứng dậy, đi về phía phòng luyện đan chuyên dụng của Diệp Hàng. 

Nhìn dáng vẻ thần bí của Diệp Viễn, Diệp Hàng bất giác không khỏi nghi hoặc đi theo.

Đến phòng luyện đan, Diệp Viễn ở trong phòng luyện đan đặt xong nghiêm giới, mới nói với Diệp Hàng: “Phụ Thân, người xem.”

Vừa nói, Diệp Viễn tiện tay một chiêu, một con Viên Hầu màu trắng từ trong không trung xuất hiện, chính là Viên Phi. 

Nhưng mà, tình trạng của Viên Phi không được tốt. Nó bị Hắc Nha lão nhân đả thương rất nặng, đến giờ vẫn chưa thể hồi phục.

Tuy là thương tích của nó không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà muốn hoàn toàn bình phục, thì ít nhất cũng cần thời gian của một tháng.

Nhưng hiện giờ Diệp Viễn vẫn chưa thể nào bào chế ra được đan dược bậc ba, nên cũng không có cách nào giúp Viên Phi hồi phục vết thương. 

Nhưng mà, sự xuất hiện của Viên Phi lại khiến cho Diệp Hàng vô cùng kinh ngạc. Nếu như lúc nãy không phải con hắn nhắc nhở kêu hắn chú ý, thì lúc nãy nói không chừng hắn đã xông lên tấn công vào con Viên Phi rồi.

“Yêu thú bậc ba lúc nãy chẳng lẽ ở trong Linh Khí Không Gian.” Ánh mắt của Diệp Hàng tràn đầy vẻ chấn động, ánh mắt nhìn Diệp Viễn tràn đầy vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.

Diệp Viễn cười nói: “Không sai, đúng là yêu thú bậc ba Thông Tí Thạch Viên và Linh Khí Không Gian, nó gọi là Viên Phi, là nô bọc mà con thu nhận được trong lần đi rừng rậm vô biên vừa rồi, Linh Khí Không Gian cũng chính là của Viên Phi. Chỉ là nó vì bảo vệ con, bị một cao thủ đả thương, đến giờ vẫn chưa thể hồi phục.” 

Lần này, Diệp Hàng bị chấn động đến nỗi ngơ người cả nửa ngày trời, mới nói: “Loại cao thủ nào lại có thể đả thương được một con yêu thú bậc ba, không ngờ lần này con tham gia vô biên thí luyện lại gặp phải một cao thủ đáng sợ đến thế?”

Nếu như Diệp Viễn không phải là con trai của hắn, thì hắn nhất định cho rằng đối phương đang nói bậy nói càn.

Còn nữa, Diệp Viễn chỉ mới đột phá Linh Dịch Cảnh không lâu, hắn làm cách nào có thể thu phục được một con yêu thú bậc ba chứ. 

Điều này thật sự vượt mức tưởng tượng của người thường.

Đối với phụ thân của mình, Diệp Viễn không hề có ý che giấu, đem tất cả mọi chuyện của chuyến đi hành trình vô biên rừng rậm ngắn gọn kể lại một lần cho Diệp Hàng nghe. Diệp Hàng chăm chú lắng nghe không hề thốt lên một lời.

Nhưng mà, Diệp Viễn không hề nói hắn đã gặp phải một cao thủ cảnh giới Hóa Hải, chỉ nói là gặp một cao thủ bán bộ Ngưng Tinh Cảnh, hai bên đại chiến một trận, nên Viên Phi mới bị thương nặng như vậy. 

Tuy là mượn danh nghĩa của sư phụ để làm bia đỡ đạn, nhưng Linh Dịch tầng hai lại có thể hạ gục một cao thủ Hóa Hải, thì quả là không dám tin.

Diệp Hàng đối với sự vùng dậy của con mình cảm thấy vô vùng yên tâm, nhưng mà ông ta trước giờ không hề phát hiện rằng Diệp Viễn không biết từ lúc nào đã trưởng thành đến vậy.

Sau cơn chấn động, Diệp Hàng có cảm giác như trút được gánh nặng. 

Từ này con trai hắn không cần sống dưới sự bao bọc của mình nữa rồi, nay Diệp Viễn đã trở thành một cây cổ thụ có thể tự bảo vệ mình được rồi.

“Thật không ngờ, con ở rừng rậm vô biên lại có trải nghiệm như vậy. Chỉ cần mỗi tộc Thông Tí Thạch Viên thôi, cũng đủ quét sạch Tần quốc rồi.” Diệp Hàng cảm thán nói.

Cảm trăm ngàn Thông Tí Thạch Viên, sức mạnh đó đặt ở thế tục dĩ nhiên là cực kỳ mạnh. 

“Phụ thân, thương thế của Viên Phi có chút nghiêm trọng, nhưng mà thực lực hiện tại của con quá yếu, không cách nào bào chế ra đan dược trị thương bậc ba. Con dẫn người đến đây, chính là muốn người giúp con bào chế đan dược.” Diệp Viễn nói.

Đám Thông Tí Thạch Viên bậc hai bị thương, Diệp Viễn sớm đã bào chế ra đan dược chữa trị cho chúng rồi. Chỉ là thương tích của Viên Phi, hắn không có cách nào cả nên mới kéo dài đến tận ngày hôm nay.

“Nhưng mà, ta đâu biết bào chế đan dược cho yêu thú đâu!” Diệp Hàng nghe xong ngớ người, hắn trước giờ chưa từng học qua phương pháp bào chế đan dược cho yêu thú. 

“Không sao, sư phụ của con đã từng truyền dạy cho con đơn thuốc cũng như phương pháp bào chế, con sẽ truyền lại cho phụ thân, sau đó sẽ đứng bên trợ giúp phụ thân bào chế, chắc là có thể thành công.” Diệp Viễn nói.

Đan dược trị thương thật ra cũng chẳng phải loại đan dược gì phức tạp, Diệp Hàng đã đột phá tới cảnh giới Đan Sư trung cấp, lại có Diệp Viễn một Đan Đế đứng bên cạnh chỉ đạo, việc bào chế nay đã không thành vấn đề.

“Sư phụ của con quả là kiến thức uyên bác, ngay cả phương pháp bào chế đan dược cho yêu thú cũng biết. Được! Phụ thân sẽ học thử cái phương pháp bào chế đan dược cho yêu thú này vậy.” 

Diệp Hàng cũng là một người cuồng luyện đan, vừa mới nghe nói học được phương pháp luyện đan mới, lập tức nổi máu hăng cả lên.

“Được, loại đan dược này gọi là Sinh Cốt Đan, dược liệu con đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ con sẽ truyền thụ cho cha phương pháp bào chế.”

Nói xong, Diệp Viễn đưa một miếng Ngọc Giản cho Diệp Hàng, Diệp Hàng đưa thần thức của mình vào trong, bắt đầu nghiên cứu cách thức bào chế của Sinh Cốt Đan. 

Diệp Viễn sớm đã dự định sẵn sẽ nhờ Diệp Hàng giúp đỡ bào chế đan dược, nên trong khoảng thời gian ở Hoàng cung đã nhờ Nam Phong Nhược Tình chuẩn bị hết những dược liệu cần thiết.

Tuy là dược liệu của đan dược bậc ba vô cùng quý hiếm, nhưng không làm khó được Hoàng thất. Dược liệu mà Sinh Cốt Đan cần cũng không quá khó để kiếm, nên Nam Phong Nhược Tình rất nhanh đã có thể kiếm đủ.

Diệp Hàng vừa nghiên cứu xong cách thức bào chế của Sinh Cốt Đan, Diệp Viễn đã phối xong dược liệu đồng thời còn bào chế xong cả dược phôi. Diệp Hàng phụ trách khâu bào chế cuối cùng, như vậy sẽ giảm thiểu được rủi ro thất bại ở mức thấp nhất. 

Hai canh giờ sau, Diệp Hàng sau cơn trầm ngâm hồi tỉnh lại, đã thấy Diệp Viễn bào chế xong Dược Phôi, bất giác trong lòng không kiềm nổi kinh ngạc.

“Xong rồi, chúng ta bắt đầu bào chế thôi!” Diệp Hàng nói.

“Được, con đã chuẩn bị cả thảy là năm phần dược liệu, chắc là đủ để phụ thân bào chế Sinh Cốt Đan rồi. Phụ thân bắt đầu bào chế đi, trong thời khắc quan trọng con sẽ nhắc nhở người phải làm như thế nào?” Diệp Viễn nói. 

Diệp Hàng gật gật đầu, một tay một chiêu, một phần dược phôi bay vào lòng bàn tay của ông ta.