Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 209: Trưởng lão thật quỷ dị (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ban đêm, trăng sao bị tầng mây dày đặc che lấp.

Vô số con mắt chăm chú nhìn chằm chằm biệt uyển Vệ phủ, sợ Mộ Khinh Ca biến mất.

Trong biệt uyển Vệ phủ, viện ở tạm của Mộ Khinh Ca. Nàng đung đưa chân nhàn nhã ngồi trên xích đu.

Trong bóng tối, một thân hồng y yêu dã như máu. Mang theo nguy hiểm dụ hoặc chí mạng.

Hoa Nguyệt đứng sau lưng giúp nàng bóp vai. Loại bình tĩnh này, như chưa từng cảm nhận được gợn sóng phong vân ngoài kia.

Ấu Hà đứng ở một bên. Thần tình nghiêm túc, hai hàng lông mày luôn luôn dịu dàng lúc này mang thêm vài phần anh khí và sắc bén.

Trước người Mộ Khinh Ca, hai mươi sáu con người quỳ một chân trên đất.

Bọn hắn vận một thân hắc y, trên trang phục như mực thêu đồ đằng cổ quái bằng sợi chỉ màu xám bạc, thần bí mà tinh mỹ. Những thứ kia là cấm chế, được Mộ Khinh Ca tự mình thiết kế sắp đặt, mời tú nương thêu lên.

Nàng tự nghĩ ra nguyên lý luyện khí tương đồng, những sợi chỉ cấm chế thêu lên cũng có thể tạo hiệu quả nhất định.

Có thể tăng phúc tốc độ và năng lực phản ứng của người mặc trang phục này. Thậm chí còn có năng lực phòng ngự.

Loại tăng phúc này rất nhỏ. Nhưng ở thời khắc mấu chốt có thể tạo được tính quyết định, tác dụng to lớn!

Mặc Dương suất lĩnh một tổ Long Nha Vệ, trầm mặc quỳ trước mặt chủ tử bọn hắn sùng bái. Gió đêm nổi lên, thổi qua khe hở giữa bọn họ, xoáy lên mặt đất một ít lá khô vàng bay về phía Mộ Khinh Ca.

Ngay lúc lá khô sắp đụng phải chóp mũi Mộ Khinh Ca, ánh mắt Ấu Hà ngưng tụ chuẩn bị ra tay. Người vẫn luôn nhắm mắt hưởng thụ Hoa Nguyệt mát xa, Mộ Khinh Ca đột nhiên mở mắt.

Đáy mắt trong suốt sâu không thấy đáy, mang theo cỗ lạnh lùng bỗng nhiên mở ra. Lá khô gần trong gang tấc nháy mắt hóa thành bột phấn trong tầm mắt mọi người. Lại lần nữa bị gió cuốn đi, không để lại chút nào vào người Mộ Khinh Ca.

Lá khô biến mất triệt triệt để để, mà sâu trong đáy mắt Mộ Khinh Ca rất nhanh hiện lên một đường màu xanh mơ hồ pha tím loé sáng. Chỉ là quá mức tối, làm người ta ở trong bóng đêm không nhìn rõ lắm.

Mặc Dương ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên nghị rơi vào người Mộ Khinh Ca. Trầm giọng nói: “Tước gia, bọn thuộc hạ đã chuẩn bị xong.”

Mộ Khinh Ca rũ mắt, con ngươi thanh lãnh mang theo chút lạnh lẽo nhìn xuống các Long Nha Vệ. Thanh âm thanh lãnh nhạt nhẽo, lại lười biếng mang theo sự điên cuồng, nói: “Các ngươi đều chuẩn bị xong?”

“Vâng, Tước gia!”

m thanh nặng nề chỉnh tề, vang lên trong Long Nha Vệ. Giống như dã thú trong bóng đêm tùy thời mà động.

Gương mặt cương nghị trẻ tuổi, mang theo đao tước lạnh lùng. Trong mắt bọn hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca đều không ngoại lệ mang theo cuồng nhiệt không thể phá vỡ.

Dường như chỉ cần Mộ Khinh Ca dẫn đầu, cho dù bọn hắn phải đi phá hủy thiên địa. Cũng không phải việc khó gì.

Sự cuồng nhiệt này, làm đôi môi đỏ thẫm của Mộ Khinh Ca hơi hơi cong lên.

Người của nàng, phải là loại dũng khí không sợ cái gì cả!

Hai tay như ngọc chậm rãi nắm lấy hai bên xích đu, Hoa Nguyệt hiểu chuyeẹn lui về phía sau hai bước.

Mộ Khinh Ca hơi dùng sức, chống tay vịn đứng lên. Long Nha Vệ thuận theo động tác của nàng mà ngẩng đầu nhìn lên.

Tại thời khắc này, gió đêm tùy ý lay động. Đảo loạn vạt áo và sợi tóc Mộ Khinh Ca. Một thân áo bào huyết sắc, phụ trợ khuôn mặt tinh xảo của nàng càng thêm yêu dã mị hoặc.

Trong mắt Long Nha Vệ, Tước gia của bọn họ, chủ tử của bọn họ tựa như Thần Ma đứng sừng sững giữa thiên địa. Thân ảnh mạnh mẽ phảng phất sẽ không bị ép cong xuống.

Chắp hai tay ra sau lưng, khóe miệng Mộ Khinh Ca cười lên nguy hiểm tựa cây anh túc: “Nếu đã chuẩn bị xong. Vậy, trò chơi bắt đầu!”

Gió, đột nhiên thổi mạnh.

Một cơn lại một cơn, cuốn theo cát bụi lá khô tùy ý bay múa giữa không trung. Mê người, mơ hồ.

“Khục khục khục, gió lạ thổi ra từ đâu? Làm cho miệng lão tử hứng đầy bụi!”

“Suỵt, ngươi nhỏ giọng chút. Chớ kinh động con mồi!”

Ẩn nấp bên ngoài biệt uyển Vệ phủ, có người bất mãn với gió. Cũng có người âm thầm cảnh cáo.

Lúc này đúng là thời điểm đêm khuya nhất. Thời điểm tinh lực con người mỏng manh dễ đi vào giấc ngủ.

Hầu như tất cả lực lượng thế gia ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, đều đã mệt mỏi. Nhưng mà sợ mệnh lệnh, không thể không giữ vững tinh thần chấp hành nhiệm vụ.

Một hồi lá rụng xen lẫn gió bụi, rốt cuộc trở thành dây kích nổ, dẫn đến nội tâm bọn chúng bất mãn.

“Sợ cái gì? Lão tử đã trông một đêm, ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy. Người ta nói không chừng ở bên trong ngủ rất ngon, chúng ta lại như mấy tên ngu chờ ở chỗ này.”

Thanh âm phàn nàn, mơ hồ từ trong thế lực khác nhau phát ra.

“Thật ra thì, nếu ta là hắn thì cũng không trốn ngay vào tối nay. Nói thế nào thì cũng phải quan sát tình huống cụ thể hai ngày đã, tìm thời cơ tốt chạy trốn khỏi Trĩ thành.” Có người rất có kinh nghiệm phân tích.

Thời gian dần trôi qua, vốn nghiêm túc theo dõi, dần dần trở nên buông lỏng.

Đột nhiên, từ trong biệt uyển Vệ phủ bay ra hai mươi mấy bóng đen nhảy vào đêm tối, ăn ý chạy trốn sang các phía khác nhau.

Những hắc ảnh này vừa xuất hiện, làm người thư giãn lập tức tinh thần chấn động, lao ra khỏi chỗ núp.

Lập tức người ở tất cả thế lực lớn đều bại lộ lẫn nhau, thiếu đi che che lấp lấp, hư hư thật thật lúc trước.

Người ở thế lực khác nhau, đều dùng ánh mắt đề phòng cảnh giác trao đổi nhìn nhau.

“Không tốt! Con cá muốn chạy trốn!”

Bóng đen biến mất trrong chớp mắt, có người đánh vỡ trầm mặc.

Những lời này đánh thức người của các thế lực khắp nơi.

“Đuổi theo!” Trong đó có một đội ngũ hô một tiếng, vội vàng đuổi đến hướng một người áo đen biến mất.

Những thế lực còn lại bắt đầu cũng nhao nhao lựa chọn một đối tượng, truy đuổi. Đồng thời đem tình huống nơi này báo về bổn gia.

Trong nháy mắt, cửa ra vào biệt uyển Vệ phủ chỉ còn lại một nhà thế lực, còn đứng tại chỗ bất động.

Đám người này chính là thủ hạ của Chu Lực, Chu công tử.

Bọn hắn phụng mệnh ngồi canh ở nơi này, chính là muốn bắt Mộ Khinh Ca về cho công tử bọn hắn trút giận. Lúc này các thế lực khác đều đã đuổi theo bóng đen từ Vệ phủ, mà bọn hắn vẫn không nhúc nhích.

“Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?” Có người tiến lên hỏi.

Người lĩnh đội có lòng tin cười lạnh: “Chi là kế điệu hổ ly sơn mà thôi, ta há lại trúng kế? Ta dám chắc người công tử muốn, vẫn còn trốn trong Vệ phủ.”

Hắn phân tích, lập tức được người dưới nịnh nọt.

Nhưng hắn lại không biết, trong biệt uyển Vệ phủ, sân viện ở tạm của Mộ Khinh Ca đã sớm vườn không nhà trống. Yên tĩnh như chưa từng có người vào ở.

Ở một viện tử khác, dưới ánh nến màu cam bao phủ người trong phòng.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản bị dây thừng trói chặt, cố định trên mặt ghế. Trong phòng bọn họ đúng là Chu thúc.

“Ô ô ô…” Vệ Quản Quản trừng mắt nhìn Chu thúc, giãy giụa. Trong miệng bị đút miếng vải bố, chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào.

Vệ Kỳ cũng không tốt hơn, chỉ là hắn không hề làm chuyện giãy giụa vô ích như Vệ Quản Quản. Ánh mắt nhìn chằm chằm Chu thúc lên án.

Trong lòng Chu thúc cười khổ thở dài, thầm nghĩ trong lòng: Mộ công tử nói đi là đi, làm ông phải đóng vai ác nhân.

Nhưng vì Vệ phủ, vì hai tiểu tổ tông này. Vai ác nhân này của ông được định rồi!

Thời gian Mộ Khinh Ca ước định đã qua một hồi. Dưới ánh mắt bức bách của hai tiểu tổ tông, Chu thúc cuối cùng tháo vải bố trong miệng bọn họ xuống.

“Chu thúc ông sao lại đối xử với chúng ta như vậy! Hu hu hu, ông có phải không còn thương Quản Quản hay không?”

“Chu thúc ông mau buông ta ra!”

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản có lại được năng lực nói chuyện, lập tức mở miệng.

Hai vai Vệ Kỳ giãy một chút, nhưng dây thừng thô cột vào người không hề động. Đôi mắt phiếm hồng lo lắng chỉ có thể nhìn chằm chằm Chu thúc cầu xin.

Vệ Quản Quản cũng đồng thời dùng hai mắt đẫm lệ nhìn Chu thúc.

Trước giờ Chu thúc bị nàng dùng bộ dạng này, chỉ có thể vứt bỏ vũ khí đầu hàng.

Nhưng tối nay, Chu thúc lại nhẫn tâm, ánh mắt không nhìn tới bọn họ. Chỉ là trầm giọng nói: “Thiếu gia, tiểu thư, đây là Mộ công tử phân phó. Vì an toàn của hai người, lão Chu chỉ có thể nghe theo!”

Huynh muội Vệ Kỳ Vệ Quản Quản tuy thần kinh thô, ngẫu nhiên có chút chập mạch. Nhưng cũng không đần.

Chu thúc trói bọn họ ở đây, chắc chắn nguyên nhân là Mộ Khinh Ca. Hơn nữa nếu đoán không sai, Mộ Khinh Ca đã rời đi, Chu thúc mới có thể tháo vải bố khỏi miệng bọn họ.