Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 290: Quần chúng khiếp sợ (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Cao cấp cao phẩm, thậm chí có khả năng là cao cấp cực phẩm! Quả nhiên là thiên tài ngàn năm khó gặp!" Kẻ thần bí giấu trong áo choàng, đôi mắt lộ ra ánh sáng quyết tâm.

Trước mặt gương, Hoa Thương Truật nhìn thấy bảy đoá hoa nhỏ chân thật. Đôi mắt chiết xạ ra tia ghen ghét: "Đan hoa."

"Sư huynh, huynh có luyện chế ra đan hoa không?" Triệu Nam Tinh đột nhiên tò mò hỏi.

Câu hỏi này hấp dẫn Chu Linh và Thương Tử Tô chú ý, đều nhìn về phía Mai Tử Trọng.

Mai Tử Trọng lắc đầu cười khổ: "Chưa bao giờ."

Lời vừa nói ra, lập tức khiến ba người khiếp sợ lần nữa.

Chuyện Mai Tử Trọng không làm được, Mộ Ca lại dễ dàng làm được, vậy đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ thuật luyện đan của Mộ Ca còn mạnh hơn Mai Tử Trọng! Vậy đệ nhất bảng đứng đầu Dược tháp có phải nên viết lại hay không!

"Đan hoa!" Ánh mắt Điêu Nguyên âm lãnh rít từ kẽ răng, hung ác nói: "Phượng Vu Quy, ngươi thật có gan!"

Phượng Vu Quy không biết đan hoa là gì, nhưng nghe ý tứ Điêu Nguyên nói chỉ sợ là Mộ Khinh Ca sắp thành công. Hắn vội giải vây cho mình: "Điêu sư huynh, có thể là do linh thức Mộ Ca quá mạnh không, đan dược chỉ có tác dụng ngắn hạn với hắn?"

Điêu Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, không hề hé răng. Môi mím chặt đã thành một đường chỉ.

Vô số người chấn kinh dưới khán đài. Mà trưởng lão lôi đài và Tống Ngọc thì xem đến nghẹn họng trân trối.

Sợ là không ai rõ hơn cảm xúc bọn họ hiện giờ.

Trưởng lão lôi đài thì kích động vạn phần, bởi gì hắn chưa bao giờ có cơ hội đuợc tận mắt nhìn thấy một viên đan dược cao cấp ra đời. Mà Tống Ngọc lại như rớt vào hầm băng, không dám tưởng tượng kết cục khi mình thất bại.

Mộ Khinh Ca đã trở thành tiêu điểm, nhíu nhíu mày nói trong lòng: 'Chỉ là muốn tùy ý ứng phó luyện ra một viên đan dược cao cấp, sao lại luyện ra phẩm chất cao như vậy? Có chút lệch khỏi kế hoạch rồi! Hơn nữa hình như linh thức hơi khác so với trước là vì sao?"

Đột nhiên, đan hoa bảy đoá hoa nhỏ sinh động hoà hợp với sương khói trắng ngà, chui trở về lỗ thủng trên nắp đan lô.

Ngay sau đó từ trong lò đan phát ra tiếng vang 'ong ong'.

"Sắp thành đan!" Mai Tử Trọng nhàn nhạt nói.

Thật ra không cần hắn nói, mọi người cũng có thể đoán được chuyện phát sinh kế tiếp.

Cơ hồ tất cả mọi người không hẹn mà cùng chậm rãi đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm tình huống trên lôi đài, không muốn bỏ lỡ một chút gì.

Tống Ngọc cũng vô cùng khẩn trương.

Hắn so với bất cứ ai đều muốn kỳ tích phát sinh Mộ Khinh Ca sẽ ở bước cuối cùng sắp thành lại bại!

Đáng tiếc, ông trời hiển nhiên không nghe thấy hắn cầu nguyện.

Ong...!

Nắp đan lô đột nhiên bay ra ném ở một bên, một viên đan dược phiếm ánh sáng màu xanh đậm vọt ra. Ánh sáng màu xanh đậm lập tức bao phủ toàn bộ khán đài, khiến tất cả mọi người đều bị nhiễm trong màu sắc này.

Quang mang như bích ngọc lưu ly, phiếm trong suốt.

Mùi đan hương thấm vào nội tâm.

Một màn này tựa như ảo mộng. Tất cả mọi người đều say mê, kinh ngạc nhìn xung quanh, vươn tay tiếp được những hạt trong suốt chậm rãi rơi xuống.

"Cao cấp cực phẩm! Lại còn xuất hiện đan cát!" Kẻ thần bí sau khán đài khiếp sợ nói.

"Đây... Đây là gì? Chẳng lẽ là đan cát?" Mai Tử Trọng mất khống chế tiến về phía trước một bước, cùng mọi người tiếp những hạt trong suốt đó.

"Đan cát là gì?" Triệu Nam Tinh khiếp sợ hỏi.

Mai Tử Trọng cũng bị khiếp sợ đến dại ra, trả lời theo bản năng: "Cái gọi là đan cát, chính là cặn sau khi ra lò. Nhưng cặn chỉ là phế phẩm, mà cặn đan cát lại có được tác dụng 1% đan dược, tương đương với một viên đan dược cấp thấp."

"Cái gì!" Triệu Nam Tinh nghe đến con mắt co rụt lại.

Có lẽ bởi vì quá khiếp sợ mà khi Mai Tử Trọng nói ra vẫn chưa khống chế âm lượng. Mà hiện trường lại rất yên tĩnh, đều bị hình ảnh Mộ Khinh Ca tạo ra mà chấn động. Cho nên những lời này cơ hồ đều truyền vào tai mọi người.

Người phản ứng nhanh, lập tức cướp lấy những hạt trong suốt nhỏ vụn đó.

Đặc biệt là nữ đệ tử, tranh đoạt càng kịch liệt.

Trong lúc nhất thời, dưới khán đài hỗn loạn một mảnh.

"Đan cát! Hừ, tốt tốt tốt." Hoa Thương Truật nhìn hình ảnh hỗn loạn trước gương, ngữ khí khó dò.

"Đan cát, cư nhiên là đan cát!" Điêu Nguyên âm lãnh hung ác nói. Ánh mắt hắn ghen ghét nhìn Mộ Khinh Ca đến phát cuồng. Hắn nghe nói đan cát là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu, rất khó xuất hiện.

Nhưng vì sao sẽ xuất hiện ở đây? Xuất hiện ở trên đan dược Mộ Ca luyện chế?

'Từ khi hắn bắt đầu xuất hiện ở Dược tháp, bất kể làm gì đều có thể trở thành tiêu điểm, trở thành tồn tại không thể địch nổi. Vì cái gì? Vì sao!' Điêu Nguyên gào thét trong lòng.

Giống hắn đều ghen ghét Mộ Khinh Ca, còn có Phượng Vu Quy.

Hắn muốn làm Mộ Khinh Ca xấu mặt. Không ngờ bị nàng hung hăng tát cái bạt tay vang dội.

Cái gì là thiên tài?

Dường như tất cả thiên tài đứng trước mặt Mộ Khinh Ca đều không đáng giá nhắc tới!

"Thành! Thành rồi!" Vệ Quản Quản kích động bắt lấy vạt áo Vệ Kỳ liều mạng lay lay.

Vệ Kỳ bị nàng lay thiếu chút nữa tắt thở.

Vệ Quản Quản xoay người đắc ý nhìn năm người mặt đã thộn ra phía sau: "Thế nào? Đánh cuộc thì phải chịu thua, hay là định chơi xấu?"

Biểu tình năm người hơi biệt khuất, phái ra một người làm đại biểu: "Các ngươi yên tâm, chúng ta đã đánh cuộc thì sẽ chịu thua!"

Một người khác cảm thán nói: "Mộ Ca này cũng thật âm hiểm. Rõ ràng có thực lực ấy, còn biến mình thành đan sư cấp thấp làm gì? Quả thực chính là giả heo ăn thịt hổ!"

"Hừ! Ai cần ngươi lo!" Vệ Quản Quản nhăn mũi, hừ nói.

Thủy Linh nói nhỏ bên tai Phục Thiên Long: "Mộ Ca thắng."

"Ta thấy rồi." Phục Thiên Long bình tĩnh nói.

"Huynh muốn nói gì với huynh ấy?" Thủy Linh tò mò hỏi.

Nàng còn nhớ rõ Phục Thiên Long và Mộ Ca đánh cuộc. Nếu Mộ Ca thắng thì hắn sẽ nói cho huynh ấy một chuyện. Rốt cuộc là chuyện gì? Thủy Linh tò mò.

"Cái này muội đừng hỏi." Phục Thiên Long mím môi, không muốn nói.

Thủy Linh tức giận âm thầm dẫm bàn chân hắn, xoay đầu đi.

Số lượng đan cát không nhiều, nhiều người tranh đoạt gây nên hiện trường hỗn loạn.

Mộ Khinh Ca nhíu mày, giơ tay lên hút đan dược vào tay. Đan dược bị thu đi, quang mang xanh đậm lập tức biến mất. Đan cát cũng đi theo hoá thành hư ảo.

Mộ Khinh Ca hừ lạnh một tiếng như sấm sét, chấn những người hỗn loạn tỉnh táo lại.

Người tỉnh táo đều nhìn về phía nàng, lại thấy ngũ quan tuyệt mỹ ấy vô cùng lạnh buốt, lập tức khôi phục lý trí.

Bình tĩnh nhìn qua đám người, Mộ Khinh Ca đi tới phía trưởng lão lôi đài, lấy đan dược đưa ra: "Mời trưởng lão lôi đài nghiệm đan."

"Đây... Đan dược cao cấp này, lão hủ thật sự..." Trưởng lão lôi đài hơi đỏ mặt.

Hắn chỉ là đan sư trung cấp. Mình còn không luyện chế được đan dược cao cấp, làm sao nghiệm được đan dược cao cấp?

Ở lúc hắn hết sức khó xử, dưới khán đài đột nhiên có người hô một câu: "Để ta đi."

Thanh âm rất trầm ổn, nghe ra đã có tuổi.

Mộ Khinh Ca không biết thanh âm này, nhưng ba người Mai Tử Trọng lại rất quen tai.

"Sư phụ!" Triệu Nam Tinh kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới sư phụ trở về nhanh như vậy! Xem ra người đã quan sát hồi lâu rồi."

Đám người dần dần tản ra, một nam tử khoác áo choàng nhiễm sương chậm rãi đi tới.

Tuổi tác ước chừng sáu mươi, nhưng Mộ Khinh Ca cảm giác tuổi thật không chỉ có vậy.

"Là Lâu đại sư!"

"Lâu đại sư đã trở lại!"

Trong tiếng nghị luận, Mộ Khinh Ca đã biết được thân phận: "Thì ra ông là Lâu Xuyên Bách."

Lâu Xuyên Bách chậm rãi gật đầu, lúc đi ngang qua ba vị đồ đệ thì hơi dừng một chút.

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Ba người đồng thanh hành lễ.

Chu Linh cũng hành lễ nói: "Lâu đại sư."

"Ừm." Lâu Xuyên Bách quét mắt nhìn bọn họ, tiếp tục đi lên.