Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 297: Phượng Vu Quy đào hố tự chôn (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Bỏ qua ánh nhìn lửa giận của Phục Thiên Long, Phượng Vu Quy tiếp tục nói: "Đương nhiên để đề phòng ngươi lại phản bội, ta đã cho Thủy Linh cô nương ăn một viên độc đan. Chỉ cần mỗi tháng đúng hạn ăn giải dược, thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến nàng ta. Nếu không đúng hạn ăn, vậy dạ dày trực tràng sẽ bị xuyên nát mà chết!"

"Ngươi!" Hai mắt Phục Thiên Long mở to, đột nhiên chém tới Phượng Vu Quy: "Giao giải dược ra đây!"

Quang mang màu xanh nhạt bắn ra từ nắm tay hắn, ngưng tụ thành hai cái đầu hổ rít gào hướng tới Phượng Vu Quy cắn xé.

Nháy mắt ngưng xuất chiến kỹ, có thể thấy Phục Thiên Long đã phẫn nộ đến tận cùng.

Nhưng lúc đầu hổ màu xanh lá sắp vọt tới trước mặt Phượng Vu Quy, hắn lại phất tay ngưng tụ linh lực thành cự mãng quấn quanh đầu hổ. Lập tức đầu hổ và cự mãng đều biến thành tro tàn.

Kình đạo cường đại chấn động bốn phía khiến đá vụn dưới mặt đất đều hoá thành bột phấn. Phục Thiên Long và Phượng Vu Quy đều lùi về sau một bước, mới đứng vững sóng khí cuồn cuộn trong cơ thể.

Hai người bọn họ còn như thế, ba người tránh phía sau Phượng Vu Quy càng thêm không chịu nổi. Trực tiếp bị sóng khí xốc lên mặt đất, hung hăng đụng vào phía xa.

"Hừ." Phượng Vu Quy giấu đôi tay run rẩy dưới tay áo, chắp tại sau lưng. Vẻ mặt âm trầm nhìn Phục Thiên Long.

Nếu không phải hắn sớm phòng bị Phục Thiên Long bạo khởi, sao sẽ lập tức sử dụng chiến kỹ chống đỡ? Nếu chậm một giây, chỉ sợ hắn sẽ chật vật như ba kẻ đằng sau.

"Phục Thiên Long, ngươi không muốn mạng Thủy Linh sao?" Phượng Vu Quy cảnh cáo lần nữa.

"Giao giải dược ra đây!" Hai tai Phục Thiên Long không nghe thấy, đôi mắt đỏ hồng gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Vu Quy.

"Ta nói rồi, chỉ cần ngươi nghe ta phân phó, thì sẽ cho ngươi giải dược." Phượng Vu Quy hận điên con trâu ngoan cố không nghe lọt tai này.

"Giao giải dược ra đây!" Phục Thiên Long rống to!

Giờ phút này hắn đã mất dần thần trí, đầu óc chỉ có chấp niệm tìm kiếm giải dược, đôi mắt như ma khôi toát ra hắc khí đằng đằng, từng bước một đi tới hướng Phượng Vu Quy.

Mỗi một bước dưới chân, đều sẽ lưu lại dấu giày sâu bằng nửa ngón tay.

  Cơ bắp toàn thân hắn phảng phất như lực lượng hoang dã ngủ say đã lâu, đang chậm rãi thức tỉnh. Một khi thức tỉnh, Phục Thiên Long sẽ hoá thành man thú viễn cổ xé nát tất cả.

Phượng Vu Quy cuối cùng đã nhận ra không đúng, chậm rãi thối lui ra sau. Cả người mãnh liệt toả thanh quang: "Phục Thiên Long ngươi muốn làm gì! Ngươi nếu muốn đối địch với ta, ta dám cam đoan Thủy Linh cô nương của ngươi nhất định sẽ không còn thấy mặt trời mọc!"

Bây giờ mà hắn vẫn còn không quên uy hiếp Phục Thiên Long.

"Thần Thú chi lực!" Vệ Kỳ âm thầm ẩn núp quan sát, đột nhiên khiếp sợ nói với Mộ Khinh Ca bên cạnh.

"Thần Thú chi lực?" Mộ Khinh Ca không rõ nhìn hắn. Từ ngữ này nàng mới nghe thấy lần đầu.

Vệ Kỳ khiếp sợ gật gật đầu, không nhịn được nuốt nước miếng nhỏ giọng trả lời: "Ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghe lão cha nói qua một lần. Người nói dãy núi trùng điệp Ba quốc, lấy thú vi tôn. Rất nhiều bộ lạc đều sùng bái với một loại Thần Thú nào đó, vẽ thành đồ đằng. Bọn họ tin tưởng, thành kính tín ngưỡng sẽ được Thần Thú phù hộ. Thần Thú chi lực ẩn sâu trong huyết mạch bọn họ, bộc phát ra lúc bọn họ cần, vượt qua cửa ải khó khăn."

"Còn có chuyện này?" Mộ Khinh Ca cũng kinh ngạc.

Cách nói này có điểm giống với 'thần đả' (*) tồn tại ở kiếp trước của nàng. Chính là một số người có thể thông qua nghi thức nào đó thỉnh thần xuống, làm ra ít chuyện mà người thường khó có thể hoàn thành. Tỷ như đạp đống lửa, lên núi đao, tắm trong dầu nóng, đao thương bất nhập, sức lực lớn vô cùng,...

(*) Thần đả (神打): là một loại võ công kỳ lạ thỉnh thần linh nhập thân, mượn oai thần mà thi triển võ công.

Không nghĩ tới ở dị thế này cư nhiên cũng tồn tại lực lượng thần bí cùng loại.

"Nhưng mà ta nghe nói sau khi bùng nổ lực lượng, sẽ để lại di chứng rất lớn." Vệ Kỳ lại nói.

"Di chứng gì?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.

Vệ Kỳ gãi gãi tóc, nhớ lại: "Hình như là sẽ hôn mê, kinh mạch toàn thân bị hao tổn. Cần phải cẩn thận điều trị mới có thể chậm rãi khôi phục, lại còn bị ảnh hưởng đến thiên phú tu luyện."

Nghiêm trọng như vậy!

'Phục Thiên Long hơi xúc động rồi.' Mộ Khinh Ca nhăn lại. Theo nàng thấy, đối phó với tiểu nhân Phượng Vu Quy căn bản không đáng phải trả giá lớn như thế.

"Mộ Ca, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Vệ Kỳ hỏi Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua hai người Phượng Vu Quy và Phục Thiên Long, nhìn thoáng qua ba kẻ bị té rớt trên mặt đất. Nàng phân phó Vệ Kỳ: "Trước tiên ngươi giải quyết ba tên kia đi."

"Ầu!" Vệ Kỳ lĩnh mệnh đi, mới vừa quay người đã ngoái đầu lại hỏi Mộ Khinh Ca: "Giải quyết thế nào? Gϊếŧ bọn chúng?"

Khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi giật, hạ giọng nói: "Gϊếŧ người ở Dược tháp sẽ bị trục xuất, ngươi tình nguyện bị trục xuất vì ba tên đó à?"

Vệ Kỳ lập tức lắc đầu như trống bỏi.

"Đánh bất tỉnh bọn chúng, quăng ra ngoài." Mộ Khinh Ca nói, lấy ra ba viên đan từ trong lòng đưa cho Vệ Kỳ: "Không phải bọn chúng thích hạ độc người khác sao? Ba viên đan dược này coi như đáp lễ. Bọn chúng không cần cảm tạ ta."

Vệ Kỳ ngầm hiểu nhận lấy đan dược, cười hắc hắc: "Chúng ta coi như là ngày hành một thiện (ngày làm việc thiện)."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng lách tới phương hướng ba tên ngã dưới đất.

Mà Mộ Khinh Ca thì ở lại chú ý động tĩnh của Phục Thiên Long và Phượng Vu Quy.

Phục Thiên Long gắt gao tới gần Phượng Vu Quy. Phượng Vu Quy không tiếp tục kiên nhẫn nữa, linh lực liều mạng vung tới Phục Thiên Long. Từng đạo linh lực màu xanh đánh vào thân Phục Thiên Long, lại giống như tháp sắt. Ngoại trừ lưu lại một đường trắng bạc nhè nhẹ bên ngoài, ngay cả giọt máu cũng không chảy ra.

Thậm chí không bị ảnh hưởng đến bước chân của Phục Thiên Long.

"Ngươi... Ngươi đừng tới đây!" Trong mắt Phượng Vu Quy rốt cuộc toát ra hoảng sợ. Hắn nhìn ra thân thể Phục Thiên Long xảy ra chuyện gì, khó có thể tin nói: "Ngươi kích phát Thần Thú chi lực!"

Phục Thiên Long như không nghe thấy, tiếp tục đi tới Phượng Vu Quy.

Áp bách trên người hắn truyền ra càng mạnh. Cơ bắp sôi sục sắp bạo khỏi y phục trên người, hình như đã lớn hơn gấp đôi. Quanh thân toả ra khí đen, phía sau hắn dần dần hình thành hình thú vật mơ hồ.

Phượng Vu Quy hoảng sợ ngưng mắt nhìn thú vật mơ hồ, lời nói đứt quãng trong miệng: "Minh... Minh Hổ, ngươi là người của Hổ tộc Ba quốc!"

Hổ tộc!

Mộ Khinh Ca âm thầm ẩn núp, kinh ngạc nhìn thấy Phục Thiên Long chuyển biến. Lại hiếu kỳ tên gọi Phượng Vu Quy buột miệng thốt ra.

"Giải dược, lấy ra, nếu không, chết!" Phục Thiên Long cứng nhắc phun ra mấy chữ. Thanh âm trầm thấp mà thô bạo, phảng phất như thú rống. Căn bản không giống thanh âm thường ngày của hắn.

"Ta không có giải dược, giải dược ở chỗ Điêu Nguyên!" Phượng Vu Quy cuống quít đáp.

Hắn rất muốn chạy, nhưng lại phát hiện bị hơi thở của Phục Thiên Long chế trụ. Căn bản không thể chạy thoát.

Vốn linh lực của hắn và Phục Thiên Long không cách nhau mấy. Nhưng hắn không ngờ tới Phục Thiên Long cư nhiên kích phát Thần Thú chi lực. Dạng cường hãn đao thương bất nhập này, làm hắn căn bản không có lực đánh trả.

Giờ phút này hắn chỉ có thể cẩn thận kéo dài thời gian với Phục Thiên Long. Chờ Thần Thú chi lực trong cơ thể hắn thối lui, đến lúc đó hắn có thể tùy ý xâu xé Phục Thiên Long.

Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Phượng Vu Quy xẹt qua một tia âm ngoan.

"Giải dược! Gϊếŧ!" Phục Thiên Long vẫn cứ từng bước một tới gần hắn, căn bản không nghe thấy hắn giải thích.

"Phục Thiên Long ngươi điên rồi! Ngươi quả thực chính là một tên điên! Ta nói ta không có giải dược, ngươi muốn tìm thuốc giải thì đi tìm Điêu Nguyên đi!" Phượng Vu Quy hoảng loạn nói.

Nhưng Phục Thiên Long lại đột nhiên đấm ra một quyền. Quyền phong mang theo khí đen âm trầm, như gió xoáy bạo ngược đánh úp tới ngực Phượng Vu Quy.

Phượng Vu Quy cuống quít tụ linh lực màu xanh tạo thành lá chắn trước ngực, cố gắng ngăn cản quyền phong bạo ngược mà sát ý.

Nhưng khi quyền phong màu đen va chạm đến lá chắn màu xanh. Tấm lá chắn không chịu nổi một kích, trực tiếp vỡ vụn biến mất. Quyền phong lại không bị ngăn trở đánh trúng ngực Phượng Vu Quy.

Một quyền này cơ hồ đánh gãy xương sườn hắn, đánh bay hắn rồi mãnh liệt rơi đập xuống mặt đất.

'Phốc!'

Phượng Vu Quy ngã xuống đất, miệng phun ra búng máu, kèm theo ít vụn thịt không rõ.

Cả người hắn giống như tan thành từng mảnh, xương cốt đều đau đến rung động 'cạc cạc', gần như đứt gãy. Ngũ quan Phượng Vu Quy vì thống khổ mà vặn vẹo dữ tợn, nằm trên đất không cựa quậy được.

Đột nhiên một bóng ma từ trên trời giáng xuống bao phủ hắn trong đó. Sợ hãi cực độ bao vây, làm ngũ quan dữ tợn của hắn toát ra sự hoảng sợ vô cùng.