Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 313: Âm mưu của Điêu Nguyên (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Thủy Linh." Mộ Khinh Ca nhẹ gọi.

Thủy Linh quay đầu nhìn lại, tươi cười thuần mỹ: "Mộ Ca!"

Mộ Khinh Ca đi đến trước mặt nàng, thấp giọng nói: "Ta phải rời khỏi mấy ngày, ngươi và Phục Thiên Long phải chiếu cố tốt mình, cẩn thận thức ăn ngày thường. Với cả nói huynh muội Vệ gia một tiếng, để bọn họ ở dược điền không được đi loạn."

Đối phương âm hiểm, làm nàng không thể không suy xét nhiều hơn.

Thủy Linh gật gật đầu, cũng ngửi ra được sự khác thường trong lời Mộ Khinh Ca.

Rời khỏi nhà cây, Triệu Nam Tinh nói Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ lo lắng bọn họ sẽ bị liên lụy?"

"Với tính cách của tên kia, không phải không có khả năng." Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nói.

Triệu Nam Tinh nhẹ gật đầu, nói nàng: "Nếu Mộ sư đệ lo lắng, ta sẽ phái người âm thầm chiếu ứng. Cũng sẽ nói sư phụ một tiếng, để người chú ý động tĩnh bên kia."

"Làm phiền rồi." Mộ Khinh Ca nói. Nếu không phải trong Dược tháp không thể mang theo tùy tùng, nàng cũng không đến mức bị động như vậy.

Thủy Linh có Phục Thiên Long bảo vệ, thực lực huynh muội Vệ gia cũng không yếu. Nhưng nàng phải đề phòng đối phương có ám chiêu.

Nói thế nào, bọn họ đều bị nàng liên lụy.

Nếu nàng không khiến Điêu Nguyên hứng thú, không có gây oán hận với Phượng Vu Quy, bọn họ cũng sẽ không bị kéo vào.

"Triệu sư huynh, nếu muốn một người mất hết thanh danh bị trục xuất khỏi Dược tháp, có cách nào không?" Mộ Khinh Ca bỗng mở miệng.

Triệu Nam Tinh sửng sốt, đánh giá Mộ Khinh Ca vài lần. Hai mắt cong cong như trăng khuyết: "Rất dễ làm, chỉ cần hắn xúc phạm đến quy củ Dược tháp là được."

"Ví dụ như?" Mộ Khinh Ca câu môi cười nhạt.

Triệu Nam Tinh tự hỏi một phen, mới đáp: "Ừm, ví như hắn đến Tàng đan tháp trộm đan. Ví như hắn gϊếŧ hại đệ tử Dược tháp trước mặt mọi người. Lại ví như hắn gian lận trong đấu đan. Lại lại ví như, hắn cấu kết ngoại tặc gây bất lợi Dược tháp."

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, thấy trong con ngươi ôn nhuận như ngọc xuất hiện một tia sáng giảo hoạt.

Nàng cười càng sâu, ôm quyền chắp tay: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm."

Triệu Nam Tinh cười nói: "Sư đệ khách khí."

Mộ Khinh Ca và hắn bốn mắt giao nhau, đột nhiên sinh ra một cảm giác ăn ý.

Nàng cười cười, nói Triệu Nam Tinh: "Sư huynh, đệ muốn đi Đan phương quán. Huynh đi cùng không?"

Triệu Nam Tinh lập tức mặt khổ lắc đầu: "Chỗ kia ta tới nhiều rồi, bốn tầng dưới ta đều đã xem hết. Bất đắc dĩ thiên phú ngu huynh không đủ, không lên được tầng năm, đi cũng lãng phí thời gian. Nếu sư đệ đau lòng sư huynh, không bằng nhìn một ít đan phương nhập môn của đan sư cao cấp, rồi giúp sư huynh sao chép là được."

"Đã biết." Mộ Khinh Ca buồn cười đồng ý.

Cáo biệt Triệu Nam Tinh, nàng đi tới Đan phương quán. Hôm nay nàng muốn đi xem tầng bảy rốt cuộc cất chứa sách cổ gì.

Vào Đan phương quán, Mộ Khinh Ca lên thẳng tầng bảy.

Về phần Triệu Nam Tinh muốn những đan phương đó, đã sớm khắc vào đầu Mộ Khinh Ca. Sau khi về thì tùy tiện viết ra cho hắn là được.

Đi lên tầng bảy, còn chưa tiến vào, Mộ Khinh Ca đã cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại ngăn nàng tới gần.

Mộ Khinh Ca nâng chân lên. Cảm giác chân mình trì trệ hơn bình thường. Thân thể tựa như bị rót chì vào, trở nên cồng kềnh nặng nhọc.

'Quả nhiên có cấm chế!' Mộ Khinh Ca nheo mắt.

Phanh!

Bước chân nặng nề hạ xuống, phát ra tiếng trầm vang trên lầu thang.

Mộ Khinh Ca lại nâng chân khác lên, tốc độ cực kỳ thong thả không ngừng tiếp cận tầng bảy.

Sau nửa canh giờ, nàng rốt cuộc đứng ở cửa tầng.

Nàng nâng tay lên, năm ngón tay đẩy cửa ra. Một màn hào quang trong suốt xuất hiện ngăn tay nàng.

Vô luận nàng dùng bao nhiêu lực, cái màn hào quang cũng dùng lực lượng tương đương bấy nhiêu đẩy nàng ra.

Nhíu nhíu mày, Mộ Khinh Ca không lỗ mãng nữa, tự hỏi cách đi vào.

Nghĩ nghĩ, linh quang hiện trong mắt nàng. Đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng câu lên.

Lúc này không có ai sẽ xuất hiện ở cửa tầng thứ bảy, đỉnh tầng Đan phương quán an tĩnh đến đáng sợ. Mộ Khinh Ca đứng ngoài cửa tầng, linh thức cường đại tràn ra từ mi tâm, tựa như vô số sợi dây lan tràn bốn phía.

Dần dần, linh thức bao vây toàn thân nàng. Thậm chí lan đến màn hào quang trong suốt trên cửa kia.

Đột nhiên Mộ Khinh Ca mở hai mắt ra, đáy mắt thấu triệt mang theo tia lạnh băng.

Trong nháy mắt, phảng phất trong mắt nàng chỉ còn lý trí, không hề thấy cảm xúc nhân loại.

Mộ Khinh Ca nâng chân lên, bước vào cửa.

Lực lượng ngăn trở phía trước không còn xuất hiện, nàng nhẹ nhàng bước vào sau cửa.

Ngay sau đó, nàng lại đi lên một bước. Cả người xuyên qua màn hào quang trong suốt, đi vào tầng thứ bảy.

Chờ khi nàng đã đi cả vào, linh thức được phóng xuất mới như thủy triều thối lui về mi tâm nàng.

Lúc này đôi mắt lạnh băng của nàng mới khôi phục một tia nhân khí.

Giơ tay sờ giữa mi tâm mình, Mộ Khinh Ca lẩm bẩm: "Hình như hấp thụ quả cầu ánh sáng kia xong, linh thức có chút khác. Nếu nói linh thức trước kia chỉ như trẻ con sơ sinh, thì hiện tại là trẻ nhỏ bắt đầu tập tễnh học bước."

Mộ Khinh Ca rõ ràng cảm nhận được linh thức biến hoá, làm nàng chậc lưỡi chưa đã: "Chuyện tốt như vậy, đến thêm vài lần không sao đâu! Khó trách Điêu Nguyên tâm tâm niệm niệm với quả cầu kia như thế."

Kết thúc suy nghĩ trong lòng, Mộ Khinh Ca mới có thời gian đánh giá qua tầng bảy thần bí.

Tầng bảy không lớn, kệ sách bày biện cũng rất ít, tàng thư thì càng thiếu.

Mộ Khinh Ca đi qua, tùy ý lấy một quyển.

Đột nhiên con ngươi nàng bỗng chốc co rụt lại, buột miệng thốt ra: "Độc kinh!"

Tiếp theo nàng lại rút thêm mấy quyển sách, đều không ngoại lệ có liên quan đến chú giải về độc.

Có giới thiệu tất cả độc vật trên thế gian , càng có các loại phân tích độc tố, thậm chí là có đan phương độc đan.

Mộ Khinh Ca chấn kinh rồi!

Nàng không nghĩ tới tầng thứ bảy vậy mà cất chứa luyện chế độc dược.

Liên tưởng đến lời nói lúc trước của Tống Ngọc, phàm là mười xếp hạng đầu nhân khí bảng đều sẽ có cơ hội tiến vào tầng bảy đọc. Mộ Khinh Ca lập tức hiểu ra, vì sao Điêu Nguyên sẽ lấy ra loại đan dược ác độc Phá Linh đan.

Nhíu hai mắt lại, Mộ Khinh Ca nhanh chóng tìm kiếm trong tầng bảy.

Rất nhanh, nàng tìm được đan phương Phá Linh đan trên một kệ sách.

Tầng bảy Đan phương quán cất giấu tư liệu độc đan, điểm này đích xác nằm ngoài Mộ Khinh Ca dự kiến. Lúc trước nàng không nghĩ tới hướng này, cũng không hỏi qua người khác, nên cũng sẽ không ai nói nàng biết tầng bảy chứa thứ biết.

Nhưng xem mấy người Mai Tử Trọng, còn có phản ứng đám người Điêu Nguyên. Chỉ sợ người chân chính coi trọng đồ vật ở tầng bảy chỉ có Điêu Nguyên.

Đối với tính tình Mai Tử Trọng, sợ là khinh thường thủ đoạn hạ độc.

Người khác thế nào hắn không quản được, ít nhất hắn sẽ không lấy độc đi ám toán.

Mộ Khinh Ca không thể nói là hắn cổ hủ. Bởi vì mỗi người đều có nguyên tắc của mình.

Sau khi khiếp sợ dần tan đi, Mộ Khinh Ca bắt đầu đọc tàng thư ở tầng bảy. Đối với nàng, đan phương hay độc phương đều giống nhau.

Không có công phu tốt xấu, chỉ có lòng người khác nhau.

Mộ Khinh Ca vừa đọc, chính là một ngày.

Lúc nàng khép quyển sách này, rất là cảm thán: "Khôi Lỗi đan."

Khôi Lỗi đan này rất ác độc. Mộ Khinh Ca thấy nó giống cổ thuật hơn. Bởi vì trong đan có chứa một loại sâu đặc thù. Người ăn phải đan, sâu sẽ chui ra tiến vào đại não. Lấy tủy não mà sống, khống chế ý chí và tư duy người. Người dùng đan sẽ hoàn toàn nghe theo phân phó của người hạ độc, giống như con rối.

Độc tuy rằng ác, nhưng lại làm Mộ Khinh Ca có hứng thú vài phần.

Rời khỏi Đan phương quán, sắc trời đã tối.

Mộ Khinh Ca đi tới khu ở của Lâu Xuyên Bách, không nghĩ tới nửa đường bỗng nhiên có bóng người lao ra đụng phải.

"Chu sư tỷ!" Dưới ánh trăng thấy được rõ ràng ngũ quan người tới, Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.

Giờ phút này Chu Linh thoạt nhìn có chút chật vật. Gương mặt tái nhợt, biểu tình hoảng loạn. Nàng ngước mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đôi mắt tuyệt vọng lập tức hiện ra kinh hỉ: "Mộ sư đệ cứu ta!"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca ngưng lại, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Chu Linh đánh giá khắp nơi một chút, vội vàng nói Mộ Khinh Ca: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngươi mang ta rời đi trước."

Mộ Khinh Ca chợt loé u quang trong mắt, không hỏi nhiều mà gật gật đầu.

Nhưng Chu Linh lại nói: "Đừng mang ta đi gặp Tử Tô, ta sợ... Ta sợ..."

Bộ dáng nàng muốn nói lại thôi, Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đáp lại một câu: "Đã biết." Tiếp theo nàng dẫn Chu Linh biến mất tại chỗ, quay trở lại Đan phương quán cách gần nhất.