Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 390: Âm thầm phát tài (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Tổng viện và phân viện giống nhau. Đều phân chia ra ba Tháp, cũng có khu luyện đan, dược điền và nơi ở dành cho đệ tử. Những đại cung điện quy mô lớn các ngươi nhìn thấy, đều là nơi ở của trưởng lão và đệ tử của mình." Dọc đường, Hạ Vô giới thiệu tình huống tổng viện cho mọi người.

Triệu Nam Tinh hỏi: "Hạ trưởng lão, những ngày chúng ta ở lại tổng viện, có thể tùy ý đi lại mấy nơi này sao?"

Hạ Vô nghĩ nghĩ nói: "Đan phương quán căn cứ theo ngọc bài cấp bậc trên hông các ngươi, có hạn chế giống với phân viện. Tàng đan tháp không có lệnh bài thì không được vào. Phòng luyện đan và dược điền gì đó đều có thể đi. Cũng có thể tới xem lôi đài đấu đan, hoặc tự mình lên lôi đài khiêu chiến."

"Linh thức tháp thì sao?" Mộ Khinh Ca bỗng hỏi.

"Linh thức tháp?" Hạ Vô hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao Mộ Khinh Ca hỏi vậy. Nhưng hắn vẫn nói thật: "Linh thức tháp là nơi khảo hạch cho đệ tử nhập môn. Sau khi thông qua khảo hạch, sẽ không có người đi vào lại. Nhưng cũng không phải không thể vào, nếu ngươi có hứng thú, có thể vào thử một lần."

Nói đến câu sau, Hạ Vô tựa như đã hiểu ra tâm tư Mộ Khinh Ca, ám chỉ nói.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi loé, cười nói với Hạ Vô: "Đa tạ Hạ trưởng lão chỉ điểm."

Hạ Vô dẫn người phân viện tới một toà đại điện xa xôi, cất cao giọng nói: "Nơi này chính là chỗ ở tạm thời cho các ngươi. Trưởng lão phân viện đi cùng các ngươi đều phải phục mệnh báo cáo công tác, sẽ không theo cùng các ngươi một chỗ. Quy củ tổng viện không khác mấy so với quy củ phân viện, hẳn các ngươi đã hiểu rõ. Nếu có câu hỏi gì, cũng có thể hỏi sư huynh phụ trách quản lý nơi này."

Hắn nói đến đây, từ trong điện có vài đệ tử Dược tháp đi ra. So với mấy người gặp lúc trước, vẻ mặt mấy người này khiêm tốn hơn nhiều.

Bọn họ đi tới trước mặt Hạ Vô, khom mình hành lễ: "Đệ tử gặp qua Hạ trưởng lão."

Hạ Vô nhẹ gật đầu, lại nói với đệ tử phân viện: "Bọn họ chính là sư huynh quản lý nơi này, có chuyện gì không hiểu thì hỏi họ."

Dứt lời, hắn phẩy tay áo đi tới bên Mộ Khinh Ca, nói nàng một tiếng: "Nếu gặp phiền toái, có thể tới tìm ta."

Sau đó tiêu sái rời đi.

Hạ Vô vừa rời đi, năm người đã vây lại cùng nhau, không sốt ruột đi theo mấy đệ tử tổng viện chọn phòng.

"Xem ra nước tổng viện cũng rất sâu!" Triệu Nam Tinh cảm khái.

Mộ Khinh Ca ngược lại thì bình tĩnh lạnh nhạt: "Nơi có người sẽ có giang hồ. Nơi có giang hồ sẽ có phân tranh."

"Chậc chậc, không nhìn ra Mộ sư đệ còn trẻ tuổi, mà lại có giác ngộ như vậy đấy." Triệu Nam Tinh trêu chọc.

Mai Tử Trọng đột nhiên hỏi: "Khinh Ca, nếu Cảnh Thiên lại tìm tới, đệ định làm gì?"

Mộ Khinh Ca không hề để ý: "Vậy chờ hắn tìm tới rồi nói sau, hành người ta còn cần phải chọn ngày lành tháng tốt sao?"

Lời này làm giảm bớt áp lực vô hình giảm bớt đi nhiều.

Mộ Khinh Ca nói với họ: "Các huynh tỷ nghỉ ngơi đi, ta đi xem Linh thức tháp."

"Đi xem luôn sao?" Triệu Nam Tinh kinh ngạc nói.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Chu Linh cũng nói: "Ta đi xem phương thức khảo hạch vào tổng viện thế nào."

"Ta đưa ngươi đi." Thương Tử Tô nghĩ nghĩ, nói với Chu Linh.

Triệu Nam Tinh nhíu mày, nhớ đến ánh mắt Cảnh Thiên nhìn Thương Tử Tô: "Hai nữ tử các người đi không tiện, để ta đi cùng ngươi. Thương Tử Tô ở lại cùng Mai sư huynh đi."

Thương Tử Tô nhìn về phía hắn, không nói chuyện.

Chu Linh nghe ra giọng điệu cẩn thận của Triệu Nam Tinh, gật đầu với Thương Tử Tô: "Ừm, Tử Tô ngươi đừng đi nữa."

Thương Tử Tô quay đầu nhìn nàng, giây lát mới nói: "Được."

Mai Tử Trọng vốn định đi cùng Mộ Khinh Ca tới Linh thức tháp. Nhưng hiện giờ sắp xếp như thế làm hắn không nói thêm được gì, đành im lặng.

"Mai sư huynh, Mộ sư đệ, Triệu sư huynh, Thương sư tỷ, Chu sư tỷ mọi người mau tới đây. Chúng ta để lại phòng tốt cho mọi người rồi." Trong đại điện có một đệ tử phân viện hưng phấn nói.

Mấy người mỉm cười nói cám ơn, từng người dựa theo an bài mà tan đi.

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, xoay người rời khỏi đại điện, đi tới Linh thức tháp.

...

'Điểm cuối trong Linh thức tháp, còn thứ đồ kia không?' Ngửa đầu nhìn Linh thức tháp, trong lòng Mộ Khinh Ca không khỏi nuốt nước miếng.

Tuy rằng đến bây giờ, Mộ Khinh Ca không biết mình ở Linh thức tháp phân viện, cái quả cầu ánh sáng có được kia là Linh thức quả. Nhưng nàng biết, thứ đồ đó có bổ ích cực lớn đối với linh thức.

Nếu đã mất công vạn dặm xa xôi đi tới tổng viện Dược tháp, sao nàng có thể bỏ lỡ chỗ tốt này?

Giơ tay phất tay áo, Mộ Khinh Ca đi vào cửa lớn Linh thức tháp.

Hiện tại không phải thời gian tổng viện tuyển đệ tử, cho nên Linh thức tháp không có bóng người nào.

Như theo lời Hạ Vô nói, đệ tử đã thông qua khảo hạch, trên cơ bản sẽ không lại tới khảo hạch Linh thức tháp lần hai.

Mộ Khinh Ca coi như khác loài.

Trưởng lão phụ trách trông giữ Linh thức tháp sau khi nhìn thấy ngọc bài bên hông nàng, thì cảm thấy kinh ngạc. Nhưng Dược tháp cũng không có quy định đệ tử Dược tháp không thể vào lại Linh thức tháp, nên không có ngăn trở.

Mộ Khinh Ca đã từng có một lần kinh nghiệm, trực tiếp bước vào cửa khảo hạch.

Khi hai chân nàng bước trên bậc thang, xung quanh biến thành mảnh hắc ám. Ánh sáng toả ra duy nhất là bậc thang uốn lượn, nhìn không thấy điểm cuối dưới chân nàng.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía cuối bậc thang, không do dự bước lên phía trước.

Lúc này trên bia hắc diệu thạch ở tổng viện Dược tháp bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng, khiến cho các đệ tử đi lại chú ý.

"Ơ, có ai vào Linh thức tháp sao?"

"Bây giờ không phải thời điểm khảo hạch đệ tử mới, sao lại có người nhỉ?"

"Nghe nói hôm nay có đệ tử phân viện đến, chẳng lẽ là bọn họ?" Có người phỏng đoán, không ngờ đã gần với sự thật.

"Không thể nào, bọn họ vừa đến sao lại chạy tới Linh thức tháp? Chẳng lẽ phân viện không có Linh thức tháp?" Có người trào phúng, dẫn tới một tràng cười chế nhạo.

Tựa như đám đồng môn ở phân viện Dược tháp tam đẳng quốc chỉ là một đám quê mùa chưa trải sự đời.

"Chắc là chưa gặp qua, cho nên mới vội vàng đấy?" Có người cười khẩy.

"Nói vậy cũng có lý, đệ tử tổng viện chúng ta chỉ vào Linh thức tháp lúc khảo hạch vào viện. Ngày thường có ai sẽ đi vào? Xem ra trong đám phân viện này có đứa nhà quê."

"Hiện tại không có việc gì làm, không bằng chúng ta đi nhìn xem tên đệ tử phân viện này rốt cuộc bước lên được đến đâu?"

"Tới tới tới, chúng ta mở ván cược! Ta làm nhà cái, các ngươi đặt cược!" Có một vị đệ tử ngày thường thích cờ bạc, lập tức khoanh chân ngồi xuống lấy ra một mảnh vải gấm bày dưới đất, mở đầu ván cược.

"Ta tới!"

"Ta tới!"

"Ta cũng tới!"

Có hắn kêu gọi, một đám hóng chuyện lập tức tham dự.

Trên tấm bia hắc diệu thạch dùng để phán đoán cường độ linh thức đệ tử, giờ phút này đã biến thành màn đặt cược của bọn hắn.

Càng lên cao, tỉ lệ đặt cược càng cao.

Thời gian dần trôi qua, đệ tử tổng viện vây quanh hắc diệu thạch ngày càng nhiều, người tham gia đặt cược càng nhiều không kể xiết. Mà điểm sáng trên bia hắc diệu thạch vẫn yên lặng không ngừng đi lên.

"Tỉ lệ đặt cược cao nhất vậy mà lái đến bồi thường năm mươi?" Có người nhìn tỉ lệ đặt cược, kinh ngạc nói: "Nếu tên kia đi lên điểm cao nhất, ngươi sẽ phải bồi thường táng gia bại sản đấy!"

Đệ tử mở ván cược cười khinh miệt: "Vậy cũng phải có người mua, tên kia mới đi đến được! Đừng quên kỷ lục cao nhất của tổng viện chúng ta còn chưa lên được đến mốc cao nhất. Ngay cả Cảnh Thiên sư huynh cũng chỉ đến được mốc thứ hai từ trên xuống mà thôi."

Lời nói của hắn làm cho người vừa thăm hỏi liên tục gật đầu. Suy nghĩ một chút, hắn lấy ra một khối vàng đặt ở mốc giữa. Tỉ lệ đặt cược chỗ đó chỉ có một bồi một.

Người mở ván nhìn về phía hắn, đối phương cười hắc hắc: "Ta cảm thấy ngươi nói rất có lý. Cái tên trong kia trông thế nào cũng sẽ kém hơn Cảnh Thiên sư huynh, cược ở đây là an toàn nhất."

Đệ tử mở ván cược thầm hận không thôi.

Cảm thấy mình hẳn là nên lừa người khác cược cao hơn mới đúng, vậy là có thể kiếm khoản lớn rồi!

Bia hắc diệu thạch vốn dựng ở quảng trường ngoài Linh thức tháp, vừa lúc có thể nhìn thấy cửa ra vào Linh thức tháp. Người tụ tập nơi này càng ngày càng nhiều, Triệu Nam Tinh và Chu Linh tìm hiểu xong xuôi định trở về chỗ ở cũng bị hấp dẫn lại đây.